
13/07/2025
Tại đồn cảnh sát.
“Phạm tội gì?”
“Viết truyện pỏn!”
Trong phòng thẩm vấn, Thời Dao đã ngồi đó rất lâu, đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông mặc cảnh phục, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, bực bội kéo cổ áo và nới lỏng cà vạt.
Đó chính là chồng cô – người cô đã kết hôn bí mật từ thời đại học suốt nhiều năm nay.
1.
Thời Dao viết tiểu thuyết, vì “nội dung không thuần khiết” mà bị tống thẳng vào đồn.
Không có gì mất mặt hơn chuyện này — đặc biệt là khi người thẩm vấn lại chính là Lâm Trì, chồng cô từ thời sinh viên, một cuộc hôn nhân giấu kín bao năm.
Đây là lần thứ hai Thời Dao gặp lại anh — trong tư cách nghi phạm và cảnh sát.
Anh rất đẹp trai. Mà mặc cảnh phục thì càng điển trai gấp bội.
Trong phòng thẩm vấn, cô đã ngồi rất lâu, không dám ngẩng đầu nhìn anh lấy một lần.
Trong lòng cô thầm cầu nguyện: Mong anh đừng nhận ra mình.
Nhưng rõ ràng là cô đã mơ mộng hão huyền.
Khoảnh khắc đó, Lâm Trì lạnh mặt nhìn cô — anh đã nhận ra cô rồi.
Người đàn ông đẹp trai ấy bực bội kéo cà vạt, giọng trầm thấp vang lên:
“Phạm tội gì?”
“…Viết truyện pỏn…”
Thời Dao không dám nhìn vào mắt anh, giọng lí nhí như muỗi kêu, gần như không ai nghe thấy.
Giọng Lâm Trì lạnh băng: “Nói to lên.”
“…Viết truyện sắc tình!”
Cô c--ắn răng, nhắm mắt hét lên.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt Lâm Trì càng đen hơn. Người đồng nghiệp ngồi cạnh anh cố nén cười đến run người.
Thời Dao nghẹn họng: Cười cái gì mà cười? Chỗ nào buồn cười chứ?
Lâm Trì im lặng rất lâu. Trên mặt anh, cô gần như nhìn thấy hai chữ to đùng: “Mất mặt.”
Anh “bộp” một tiếng ném thẳng tập hồ sơ xuống bàn:
“Giam luôn đi.”
Vừa nghe vậy, Thời Dao hoảng hốt túm lấy tay áo anh:
“Lâm Trì! Em thề là em không viết gì quá đáng hết! Em chỉ... chỉ là hiểu lầm thôi mà!”
2.
Dù sao thì anh cũng là chồng cô. Dù là hôn nhân bí mật, cũng không thể không quan tâm sống ch của cô, vậy mà lại định tống cô vào tr ại g i a m.
Thật quá tuyệt tình.
Thời Dao bám chặt lấy tay áo Lâm Trì, không buông.
Nói cho cùng, nếu cô thật sự bị nhốt vào, thì anh cũng mất mặt theo.
Lâm Trì không đi ngay, quay lại hỏi cô:
“Làm sao chứng minh em bị hiểu lầm?”
“Em có chứng cứ!”
Thời Dao vội vàng đưa bằng chứng, đưa cả bản thảo truyện mình viết cho anh xem.
Lâm Trì lật xem bản thảo của cô. Thời Dao ôm mặt — toàn là mấy câu chuyện tổng tài bá đạo yêu cô gái nhỏ.
Anh giữ đúng thái độ làm việc nghiêm túc, lật từng trang truyện cô viết.
Thời Dao biết rất rõ bản thân đã viết ra thứ gì.
[ Cô gái nhỏ, em đang đùa với lửa đấy em biết không. ]
[ Miệng thì nói không, nhưng cơ thể lại rất thành thật.]
[Cầu xin tôi đi, rồi tôi sẽ cho em.]
[ Ba phút. Tôi cần tất cả thông tin về cô gái này.]
[ Chec tiệt, tôi hình như yêu em rồi.]
Sắc mặt Lâm Trì càng lúc càng khó coi.
Thời Dao ôm mặt, chỉ muốn chec ngay tại chỗ.
Đồng nghiệp của Lâm Trì, thấy sắc mặt anh càng lúc càng đen, rốt cuộc không nhịn được, bước lên nói:
“Đội trưởng Lâm, cô ấy thật sự có dính đến nội dung k h i ê u d â m à? Cho tôi xem với.”
“Không cần, đừng xem.”
Lâm Trì đóng tài liệu lại, mặt nặng như chì, đứng dậy bỏ đi.
Thời Dao ngồi trong phòng thẩm vấn, lòng bất an. Thật ra cô chỉ viết truyện, không hề có nội dung đ ồ i t r ụ y nào, chỉ là bị ai đó cố tình tố cáo, nên c ả n h s á t mới gọi cô tới phối hợp điều tra.
Cô không thể ngờ người điều tra lại là Lâm Trì.
Sau khi nộp chứng cứ, điều tra rõ ràng rồi, đồng nghiệp của Lâm Trì thông báo với cô:
“Chị dâu, điều tra xong rồi, chị có thể về nhà.”
“Cảm ơn…”
Nghe anh ta gọi cô là “chị dâu”, Thời Dao chỉ muốn tìm cái hố nào đó để chui xuống.
Cô sợ rằng sau hôm nay, cả đơn vị của Lâm Trì đều sẽ biết cô bị bắt vì viết tiểu thuyết “không lành mạnh”.
Thật sự không còn mặt mũi gặp người ta.
Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, còn chưa đi xa thì phía sau có tiếng gọi:
“ Thời Dao.”
3.
Thời Dao quay đầu theo tiếng gọi, là Lâm Trì.
Anh vắt áo cảnh phục trên vai, chậm rãi bước tới.
Vừa rồi chuyện quá mất mặt, đối mặt với Lâm Trì lúc này, Thời Dao cảm thấy cực kỳ lúng túng.
“Anh... còn chuyện gì sao?” cô hỏi.
Lâm Trì nhíu mày: “Tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, em tự bắt xe được.”
Lúc này, cô chỉ mong được rời khỏi anh càng xa càng tốt, hoàn toàn không muốn đối mặt với anh thêm giây nào.
Nhưng Lâm Trì chẳng quan tâm đến sự từ chối của cô, cứ thế kéo cô lên xe.
Ngồi trên xe, Lâm Trì không nói gì, cô cũng không mở miệng.
Hồi còn học đại học, cô và Lâm Trì bí mật kết hôn.
Nhà Lâm Trì có điều kiện, còn cô chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường.
Mẹ chồng không thích cô, nhưng ông nội Lâm Trì thì lại rất quý mến, đích thân chỉ định cô gả cho Lâm Trì.
Lâm Trì vốn không định cưới, nhưng vì chiều lòng ông nội, anh đồng ý, đồng thời đặt điều kiện với cô khi kết hôn.
Hai năm sau, họ ly hôn trong im lặng.
Anh cho cô một khoản t**n.
Bố cô bị bệnh, em trai cần tiền học, cô buộc phải chấp nhận điều kiện của anh.
Ngay ngày hôm sau sau khi kết hôn, Lâm Trì đã bị điều đi nơi khác, tránh mặt cô suốt.
Lần này anh đột ngột quay về, cô khá bất ngờ.
Cô từng tưởng tượng cả vạn lần về cảnh gặp lại anh, nhưng không ngờ lần đầu tiên gặp lại sau bao năm — lại là vì cô bị tố cáo viết truyện có yếu tố k.h.i.ê.u d.â.m, còn anh là người thẩm vấn.
Quá xấu hổ.
“Ông nội tôi mỗi tháng đều gửi sinh hoạt phí cho em, vậy mà em còn phải đi viết tiểu thuyết?”
— Lâm Trì c*n điếu th**c, bất ngờ hỏi.
Nghiêng mặt anh, vừa lười nhác vừa điển trai.
“Em viết vì sở thích, không liên quan gì đến ti--ền bạc.”
“Sở thích? Cũng đặc biệt thật.”
Lâm Trì liếc cô một cái đầy ẩn ý.
Thời Dao lại lần nữa muốn chec quách cho xong.
Trong đầu anh chắc chắn đang tua lại hết mấy đoạn thoại cô từng viết.
Cô không tiếp lời, cũng không dám nhìn anh thêm lần nào.
Sớm biết thế này, có đánh chết cô cũng không để Lâm Trì đưa mình về.
Cả đoạn đường như tra tấn.
Cuối cùng xe cũng vào đến khu nhà, Thời Dao vội vàng mở cửa xe nhảy xuống.
“Cảm ơn anh đã đưa em về, cảnh sát Lâm.”
Nói xong, cô không quay đầu lại, chạy thẳng vào nhà.
Vừa tới cửa, một cánh tay chặn ngang trước mặt.
Cô sững người — là Lâm Trì, áo cảnh phục vẫn vắt trên vai.
“Anh… anh đi theo em làm gì?”
Cô chỉ mong tránh xa anh càng tốt.
Chuyện vừa rồi quá mất mặt, cô thật sự không còn mặt mũi đối diện.
Lâm Trì liếc cô một cái.
“Đây là nhà tôi. Tất nhiên là tôi về nhà.”
Thời Dao nghẹn họng.
Đúng rồi… đây là nhà của Lâm Trì.
Suốt mấy năm qua, anh không về nên cô sống ở đây một mình, quen rồi.
Quên mất rằng… nơi này là nhà của anh.
Trước kia, Lâm Trì vì tránh mặt cô nên chuyển đi nơi khác.
Giờ anh về rồi, tất nhiên là có quyền ở lại.
Thời Dao gật gật đầu:
“Em đi thu dọn đồ đạc, tối nay chuyển đi.”
Nói xong, cô định quay vào phòng.
Lâm Trì đột nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, đẩy cô áp sát vào tủ giày ở lối vào.
Đã full