08/11/2025
Bố nuôi bán m;á;;u cho tôi ăn học, giờ lương 100 triệu/tháng, ông đến vay tiền nhưng tôi không cho một đồng khiến ông khóc nghẹn ra về trong cay đắng
Bố nuôi là bạn thân của mẹ tôi ngày xưa, làm nghề chạy xe ba gác, sống tằn tiện trong căn phòng trọ 10 mét vuông ở ven sông. Khi mẹ tôi mất, ông là người duy nhất đứng ra nhận nuôi tôi, dù bản thân cũng chẳng khá giả gì. Suốt những năm tôi đi học, ông vừa làm vừa gánh thêm nợ chỉ để tôi không phải nghỉ học giữa chừng.
Tôi nhớ có lần đến kỳ đóng tiền học thêm, tôi ngại không dám hỏi. Vậy mà tối hôm đó, ông lẳng lặng đưa tôi xấp tiền lẻ còn dính mùi thuốc sát trùng, nói:
- Bố mới đi hiến máu, người ta bồi dưỡng được mấy trăm, con cầm tạm.
Tôi đã bật khóc. Có ai đi hiến máu liên tục chỉ để kiếm tiền nuôi một đứa không phải máu mủ ruột rà? Bố nuôi đã làm vậy suốt thời phổ thông của tôi. Không ai biết điều đó ngoài tôi và ông....
Sau gần chục năm làm việc, tôi lên được vị trí giám đốc, lương tháng vượt mốc 100 triệu. Tôi định đón bố nuôi lên thành phố sống chung, nhưng ông không chịu. Ông nói ông quen sống nghèo rồi, sợ làm phiền tôi. Tôi biết tính ông cố chấp, nên đành chịu.
Rồi một hôm, ông lên thăm tôi. Người ông gầy rộc, da sạm đi vì nắng, tóc bạc nhiều hơn. Ông rụt rè ngồi ở góc ghế phòng khách, nói:
- Con à... giờ bố già rồi, mắt mờ tay run, mà dạo này bệnh hoài. Bác sĩ nói phải mổ mà tốn gần 60 triệu. Bố không còn ai thân thích... nên bố lên đây... vay con ít tiền xoay xở.
Tôi ngồi lặng. Tôi nhớ những lần ông bưng tô cháo trắng cho tôi khi tôi ốm. Nhớ đêm mưa tầm tã, ông đội mưa đi lấy đồ tôi để quên trên lớp. Nhớ những buổi tối tôi đi học thêm về, thấy ông nằm co ro ngủ gật trên chiếc ghế cũ đợi cửa.
Và rồi tôi nhìn thẳng vào mắt ông nói:
- Không được. Một đồng cũng con cũng không đưa.
Ông ch;ế;t lặng... Xem tiếp tại bình luận 👇👇