26/06/2025
🫐[Cập nhật] Một Góc Của Nắng, Một Mảnh Của Trăng
🫐CHƯƠNG 3:
~~~~~
Đó là một buổi sáng Chủ Nhật nhiều nắng hơn thường ngày, cái nắng bảy giờ tuy rất dễ gây khô da, nhưng lại mang lại một cảm giác ấm áp đến lạ thường do hòa quyện với tiết trời cuối đông lành lạnh.
Vì tiện đường đi tới nhà sách gần cửa tiệm sửa xe, nên sáng hôm sau Nhật Anh đã đồng ý đèo Ánh Dương đi cùng.
“Chở tới đây là được rồi. Mày có việc thì cứ đi trước đi, chị vào lấy xe xong rồi về luôn.”
Biết Nhật Anh còn phải ghé qua nhà sách, Ánh Dương vui vẻ bảo cậu cứ kệ cô rồi vẫy tay tạm biệt cậu trước khi bước vào quán. Nhật Anh cũng chẳng nán lại đó quá lâu, chỉ đủ để chắc chắn rằng chiếc xe đó đã có thể lấy về, sau đó, cậu quay người chuẩn bị để đi về phía nhà sách ở ngay gần đó.
Nhà sách Xuân Trường nằm ở tầng trệt của một tòa nhà lớn trên con phố đông người qua lại, tuy không quá xa hoa lộng lẫy, nhưng vẫn toát lên một vẻ gọn gàng, sáng sủa và khang trang.
Nhật Anh bước vào bên trong, lặng lẽ hòa mình vào đám đông những người vốn đã có mặt ở đây từ trước.
Không gian bên trong của nhà sách tương đối yên tĩnh, hòa lẫn trong đó là một bản giao hưởng nhẹ nhàng của âm thanh: đâu đó quanh đây vọng lại những tiếng máy quét cứ thi thoảng lại vang lên, tiếng những bản nhạc nền êm dịu hòa quyện cùng âm thanh sột soạt khi ai đó lật giở từng trang sách, tiếng những người khách khẽ khàng trao đổi để không ảnh hưởng tới những người xung quanh và thanh âm lộc cộc của những tiếng bước chân khi chúng gõ xuống nền đất phẳng.
Những âm thanh ấy tồn tại như để xua đi dáng vẻ tĩnh lặng đến bí bách của những nơi như thế này, tạo nên một bầu không khí thư thái và dễ chịu khiến cho những vị khách tới đây thường sẽ muốn nán lại thêm một lát trước khi rời đi.
Đã lâu lắm rồi Nhật Anh chưa ghé vào đây. Mấy tuần qua cậu dường như đã dành toàn bộ quỹ thời gian còn lại của mình để chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Và giờ đây khi đã chẳng còn điều gì khiến cậu phải lo nghĩ – kì thi đã kết thúc và kết quả cũng được như mong đợi – thì những nơi như nhà sách và bờ hồ lại trở thành một trong số những địa điểm mà cậu muốn được tới nhất.
Tại sao ư? Cậu cũng không rõ nữa... Có lẽ bởi chúng mang dáng vẻ yên bình và thanh tĩnh, thấy bóng người lướt qua nhưng đôi khi sẽ chẳng ai để ý tới mình, được thoải mái hòa mình vào sự thanh bình của đất trời hay những trang sách dài miên man nói về những nội dung mà ta để ý.
Nhật Anh ngước nhìn lên phía trên cùng của kệ sách mà mình đang đứng cạnh, muốn lấy cuốn sách được đặt ở phía ngoài cùng của ngăn, nhưng lại chợt nhận ra nó quá cao để cậu có thể tự mình với tới mà không cần sử dụng thang gấp. Cậu cố nhón chân thêm chút nữa để với lấy đuôi sách, nhưng giữa chừng lại bị mất thăng bằng.
Hụt! Cậu bước trượt, loạng choạng vài bước, rồi cứ thế ngả người ngã về phía sau...
Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Trước khi Nhật Anh hoàn toàn ngã xuống nền đất lạnh, có ai đó đã bất ngờ vòng tay đỡ lấy cậu từ phía sau.
Nhật Anh thoáng ngạc nhiên, sau đó cũng dần bừng tỉnh, khẽ nói hai tiếng “cảm ơn” mà có lẽ người đó cũng nghe thấy, rồi nhanh chóng đứng vững trở lại trước khi quay đầu nhìn người vừa đỡ mình.
“Cẩn thận…”
Một giọng nam trầm khàn quen thuộc bất ngờ vang lên bên tai. Người đang đứng trước mặt cậu lúc này chính là cậu thiếu niên tối qua đã gõ cửa nhà cậu để hỏi đường.
Giờ đây khi đã chẳng còn bóng tối cản trở, cậu mới có thể thấy rõ được nhan sắc của người con trai phía trước một cách dễ dàng.
Dưới ánh sáng dịu dàng len lỏi giữa những dãy kệ sách dài nối tiếp nhau, gương mặt ấy như càng trở nên nổi bật, toát lên một vẻ đẹp hài hòa, cân đối khiến những người lướt qua cậu ta đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Nhật Anh rất ít khi có hứng thú để đánh giá dung mạo của một người con trai nào đó, nhưng khi nhìn người này, cậu lại bất giác nhướn mày mà cảm thán mấy từ “sáng sủa” và “khôi ngô” trong bụng.
“Trùng hợp nhỉ? Chúng ta vừa gặp nhau tối qua, cậu còn nhớ chứ?”
Nói rồi, Nhật Anh nở một nụ cười.
Khóe môi người đó khẽ cong lên một đường cong yêu kiều. Cậu ta gật đầu nhẹ một cái rồi mỉm cười đáp lời cậu:
“Tôi chưa quên nhanh đến thế đâu. Lần nữa cảm ơn cậu nhé! Làm phiền cậu rồi.”
Nhật Anh vẫn giữ trên môi một nụ cười nhè nhẹ, lắc đầu khi nghe câu cuối cùng:
“Không sao đâu,... hồi trước lúc mới về đây tôi cũng từng không biết đường dẫn đến đi lạc mà…” Cậu nhún vai, nói với giọng chỉ đủ lớn để cả hai có thể nghe thấy. “Phải hỏi tới ba bốn hộ dân trên đường mới biết đường về ấy chứ…”
Bàn tay đang lật lật từng cuốn sách một trên ngăn kệ cao nhất kia khẽ dừng lại. Cậu ta nói mà chẳng hề quay lại nhìn:
“Cậu cũng từng sống ở nơi khác trước khi chuyển đến đây sao?”
Nhật Anh đáp: “Ừ, tôi chuyển về đây cũng được khá lâu rồi.”
Cậu ta thôi lật xem từng bìa sách một, nhẹ nhàng lấy ra từ đó một cuốn sách có vỏ xám đậm bao bọc bên ngoài.
Nhật Anh nhanh chóng nhận ra đó cũng chính là cuốn sách mà mình đã cố lấy xuống từ kệ sách khi nãy. Cậu thoáng chần chừ, không biết có nên nhờ cậu ta lấy giúp mình một quyển giống vậy không.
“Cậu định lấy cuốn này phải không?” Cậu ta bỗng chìa cuốn sách tới trước mặt cậu.
Nhật Anh vui vẻ gật đầu, đoạn ngước lên nhìn người con trai trước mặt, cẩn thận hỏi lại một lần nữa: “Cậu lấy giúp tôi à?”
Người này có vẻ vẫn còn đang để tâm tới cuốn sách. Mãi cho tới khi trả lời cậu, cậu ta mới ngẩng đầu lên:
“Ừ, ban nãy cậu định lấy cuốn này đúng chứ? Ngoài ra còn cuốn nào nữa không?”
Có lẽ vì thấy cậu đã ngã một lần rồi nên cậu ta mới quyết định giúp cậu chứ không rời đi ngay lập tức. Nhật Anh cũng tranh thủ cơ hội này, muốn nhờ cậu ta lấy giúp phần kế tiếp của cuốn sách mình đang cầm:
“Vậy cậu có thể xem giúp tôi xem trên đó có quyển ba của cuốn sách này không? Cũng cùng tên nhưng hình như là màu đỏ thì phải.”
“Đúng là quyển ba của cuốn này màu đỏ thật… Có điều trên kệ giờ đã không còn cuốn đó nữa rồi.” Sau khi đã kiểm tra lại tới lần hai, cậu ta mới quay sang nhìn cậu với vẻ mặt thoáng tiếc nuối. Nhưng chẳng để Nhật Anh kịp phản ứng, cậu ta đã nói thêm:
“...Trùng hợp thật, tôi cũng từng mua một bộ sách như thế này từ trước khi tới đây. Nếu cậu không chê, tôi có thể cho cậu mượn đủ năm quyển.”
Nhật Anh thoáng bất ngờ, rồi cậu khẽ bật cười một tiếng:
“Vậy cậu cho tôi mượn từ quyển hai nhé? Còn cái này…” Cậu nhìn cuốn sách trong tay mình. “... có lẽ phải nhờ cậu cất trở về vị trí cũ trên đó rồi.”
Cậu ta gật đầu, đón lấy cuốn sách từ tay cậu rồi đặt nó xuống bên cạnh những tựa sách khác trên cái kệ cao nhất ấy.
Nhật Anh nhìn cậu ta, thoáng nghĩ nếu mình còn có thể cao thêm chút nữa, thì hẳn đã chẳng phải nhờ một người con trai khác giúp đỡ trong những việc như thế này.
“Khi nào có thời gian rảnh cậu cứ qua nhà tôi. Số nhà 127. Nếu đang ở nhà thì tôi sẽ mở cửa cho cậu. ”
“Được, vậy gặp lại cậu sau.” Nhật Anh nói trước khi rời đi theo một hướng khác, nhưng vừa mới đi được mấy bước, cậu bỗng “à” lên một tiếng.
Cả hai đều quay đầu hướng ánh nhìn của mình về phía đối phương. Cậu nhanh chóng chạy tới, trên khóe môi ấy còn khẽ nở một nụ cười:
“Tôi quên mất chưa hỏi, tên cậu là gì vậy?”
Người kia ấy vậy lại khẽ bật cười, có lẽ, cậu ta dường như cảm thấy khá dễ chịu khi có thể làm quen được với một người như Nguyễn Nhật Anh. Cậu thiếu niên ấy tên “Trần Hồng Đình Nguyên”, một cái tên nổi bật khiến những ai đã từng nghe qua lần đầu có lẽ sẽ còn nhớ đến khá lâu.
À, “Đình Nguyên”, cái tên cũng khiến cậu bất giác khựng lại…
~~~~~~~
🫐 Link đọc tại rookies.vn : https://rookies.vn/truyen/mot-chu-thuong-1/50812..
Đó là một buổi sáng Chủ Nhật nhiều nắng hơn thường ngày, cái nắng bảy giờ tuy rất dễ gây khô da, nhưng lại mang lại một cảm giác ấm áp đến lạ thường do hòa quyện với tiết trời cuối đông l....