Khói Sương Năm Ấy

Khói Sương Năm Ấy ❤️Mọi người nhớ follow kênh để update truyện hay nha❤️Ủng hộ page bằng 1 tim nha Consulenza aziendale, societaria e fiscale. Assistenza persone fisiche.

Pratiche telematiche Comunica, Entratel, Intrastat. Assistenza alle Cooperative. Domiciliazione legale società. Assistenza catastale.

[FUII] Nghe tin Hạ Yến Từ đua xe gây tai nạn, mất máu nghiêm trọng, Nhan Dĩ Khê vội vàng lao đến bệnh viện, truyền cho a...
21/11/2025

[FUII] Nghe tin Hạ Yến Từ đua xe gây tai nạn, mất máu nghiêm trọng, Nhan Dĩ Khê vội vàng lao đến bệnh viện, truyền cho anh tận 1000cc máu.

Các anh em của anh đều khuyên cô mau chóng về nghỉ ngơi, cô đành bất đắc dĩ đồng ý.

Nhưng vừa đi đến cửa, lại vì lo lắng mà quay trở lại, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy y tá đem toàn bộ năm túi máu rút ra từ người cô, đổ hết vào thùng rác!

Ngay sau đó, từ một phòng bệnh bên cạnh bỗng truyền ra một tràng cười lớn như muốn nhấc tung cả mái nhà.

“Ha ha ha, Nhan Dĩ Khê cái đồ ngốc đó lại bị tụi mình lừa rồi!”

Nhan Dĩ Khê sững sờ nhìn vào cánh cửa phòng bệnh khép hờ, vừa liếc một cái đã thấy người đàn ông mặc đồ bệnh nhân đang ngồi giữa đám đông.

Hạ Yến Từ lười nhác tựa vào đầu giường, cúi đầu nghịch điện thoại, một phần khuôn mặt bị người khác che mất, nhưng vẫn lờ mờ thấy được sống mũi cao và xương chân mày sâu—

Có điểm nào giống người bị thương nặng đâu chứ?!

Nhan Dĩ Khê chớp chớp mắt, cứ ngỡ bản thân quá đau lòng nên mới sinh ra ảo giác.

“Anh em, để tôi đếm xem, đây là lần báo thù thứ mấy rồi?”

“Lần thứ nhất, gạt cô ta rằng sợi dây chuyền mà anh Từ muốn tặng cô ta bị mất, kết quả là cô ta ra tuyết lớn tìm suốt một đêm, sốt đến 40 độ vẫn cố chống đỡ, không chịu nghỉ.”

“Lần thứ hai, lừa cô ta rằng anh Từ hôn mê không tỉnh, cô ta lập tức quỳ suốt đêm trên 999 bậc thang để cầu được bùa bình an, mà lá bùa đó từ lâu đã bị anh Từ ném cho một con chó.”

“Lần thứ ba, vu cho cô ta gian lận thi cử, khiến cô ta mất luôn lễ tốt nghiệp, cái dáng vẻ điên cuồng cố gắng chứng minh bản thân của cô ta, đến giờ tôi nhớ lại vẫn thấy buồn cười.”

“Lần này lừa cô ta hiến năm túi máu, chắc là lần thứ chín mươi sáu rồi nhỉ? Lừa thêm ba lần nữa, trò chơi báo thù của tụi mình là có thể thu lưới rồi. Không dễ gì đâu, anh Từ chịu ấm ức cũng nhiều năm như vậy.”

“Không còn cách nào, ai bảo năm đó cô ta không có mắt, giành mất chức quán quân vũ đạo của Phi Nguyệt, khiến Phi Nguyệt khóc cả một đêm. Phi Nguyệt là bạch nguyệt quang của anh Từ đấy, dám làm cô ấy khóc, anh Từ sao có thể bỏ qua? Thế nên mới quyết định yêu đương với cô ta, báo thù 99 lần. Đáng tiếc là, đợi báo thù xong, anh Từ sẽ đá cô ta thôi, chúng ta cũng không còn trò vui nữa.”



Tai tôi ong ong, như thể có tiếng sấm nổ tung ngay trên đỉnh đầu.

Tim tôi đau như bị xé rách, tôi dùng sức ấn chặt ngực mình, cúi gập người thở gấp, gần như đau đến nghẹt thở.

Tôi không dám tin những lời mình vừa nghe thấy, càng không thể tin Hạ Yến Từ yêu tôi… lại chỉ vì muốn báo thù!

Rõ ràng anh ta biết tôi thích anh ta đến mức nào…

Hạ Yến Từ, công tử quý tộc mà bao cô gái ở Kinh Thị ngưỡng mộ, thành tích tốt, gia thế tốt, diện mạo tốt, thời ấy còn truyền nhau một câu: chỉ cần từng gặp anh ta, sẽ không có cô gái nào không thích anh ta.

Tôi cũng chỉ là một trong số vô vàn cô gái ấy.

Tôi bỏ cả tự tôn để theo đuổi anh ta suốt ba năm, vậy mà anh ta vẫn luôn thờ ơ, cho đến một ngày, anh ta phá lệ đồng ý lời tỏ tình của tôi.

Tôi còn tưởng cuối cùng mình đã có được điều mong muốn, không ngờ tất cả chỉ là một màn báo thù tàn nhẫn.

Thì ra, trước kia anh ta không đồng ý tôi, là bởi trong lòng anh ta đã có người khác.

Thì ra, về sau anh ta đồng ý tôi, là bởi tôi cướp mất giải quán quân của Tống Phi Nguyệt, làm Tống Phi Nguyệt khóc.

Vì báo thù, anh ta mới giả vờ ở bên tôi, dùng chín mươi chín lần lừa dối đẩy tôi xuống vực sâu.

Nước mắt tôi không ngừng rơi, cổ họng như bị chặn lại, ngay cả thở cũng khó khăn.

Tôi nhìn đám người đang cười cợt trong phòng bệnh kia, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Hạ Yến Từ, đột nhiên tôi thấy mình giống như một trò hề.

Tôi ôm cả trái tim chân thành dâng cho anh ta, vậy mà bị anh ta giẫm nát không thương tiếc, ném vào thùng rác, còn rẻ hơn một quả tim heo không tươi.

Đúng lúc đó, người trong phòng bệnh dường như nhận ra điều gì, quay đầu nhìn ra cửa.

Tôi hoảng hốt xoay người, bước nhanh rời đi.

Tôi càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như chạy trốn.

Tôi không biết mình phải đi đâu, chỉ muốn rời khỏi nơi này thật xa, rời khỏi Hạ Yến Từ, rời khỏi cơn ác mộng nực cười này.

Cho đến khi không chạy nổi nữa, tôi mới khụy xuống, nước mắt như vỡ đê tuôn ào ạt.

Tôi che mặt, cổ họng phát ra tiếng nức nở bị kìm nén, như muốn khóc ra tất cả tủi nhục và đau đớn trong lòng.

Thật nực cười, Nhan Dĩ Khê, cô đúng là một con ngốc toàn diện.

Không biết qua bao lâu, điện thoại trong tay tôi bỗng vang lên.

Tôi run rẩy nhận cuộc gọi, giọng mẹ Nhan nhẹ nhàng vang lên từ đầu dây bên kia.

“Mẹ: Dĩ Khê, ba mẹ sắp ra nước ngoài định cư rồi, con thật sự không muốn đi cùng tụi mẹ sao?”

Trước đó không lâu, lệnh điều công tác ra nước ngoài của ba mẹ tôi đã xuống, vốn định đưa cả nhà đi, nhưng tôi lại không nỡ rời Hạ Yến Từ, vì thế cứ chần chừ mãi, thậm chí từng nghĩ sẽ ở lại Kinh Thị vì anh ta.

Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy buồn cười.

Tôi nói: “Được.”

Tôi lau khô toàn bộ nước mắt, hít sâu một hơi, giọng khàn nhưng kiên định: “Ba, mẹ, con sẽ đi cùng ba mẹ.”

Bên tai tôi lập tức vang lên giọng vui mừng của mẹ: “Tốt quá rồi Khê Khê, vậy tụi mẹ đi làm thủ tục luôn nhé, làm rồi thì không còn đường hối hận đâu.”

Tôi siết chặt điện thoại, đầu ngón tay run nhẹ, nhưng vẫn kiên định đáp: “Con sẽ không hối hận.”

Mẹ tôi vừa định cúp máy, chợt nhớ ra điều gì đó, thăm dò: “Đúng rồi, còn bạn trai con thì sao? Không phải con theo đuổi cậu ấy rất lâu, rất thích cậu ấy à?”

Hai chữ “bạn trai” như mũi kim đâm sâu vào tim tôi.

Trong đầu tôi vụt hiện tiếng cười chói tai trong phòng bệnh, dáng vẻ Hạ Yến Từ lười biếng tựa trên giường nghịch điện thoại, những lời cười nhạo vô tội vạ, và sự tàn nhẫn khi anh ta vì Tống Phi Nguyệt mà không tiếc phí ba năm cuộc đời để trả thù tôi.

Tim tôi co thắt mạnh, như bị bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến mức tôi gần như không thở nổi.

Tôi khàn giọng nói: “Không thích nữa rồi.”

Giọng tôi khô khốc nhưng bình tĩnh: “Không bao giờ thích nữa.”

Cúp máy xong, tôi đứng bên lề đường, mặc gió lạnh thổi tung tóc.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, hít sâu một hơi, rồi quay người đi về phía “nhà”.

Khoảnh khắc đẩy cửa ra, mùi hương quen thuộc ập tới.

Tôi đứng ở cửa, nhìn bố cục quen thuộc của phòng khách, lòng mơ hồ như rơi vào giấc mộng cũ.

Đây là nhà của Hạ Yến Từ, là chìa khóa anh ta đưa tôi sau khi đồng ý lời tỏ tình của tôi.

Hôm đó, anh ta dựa vào khung cửa, thản nhiên nói: “Sống chung đi.”

Khi ấy, tôi thẹn thùng mà vui sướng, nghĩ đó là khởi đầu của tình yêu.
11391 ------------------------------
Xem Phun ở còm măng nhé mn 😍 09:37:24

[FUII] Dự án tôi gồng gánh suốt ba tháng cuối cùng cũng kết thúc, cả nhóm đều đang mong ngóng tiền lương.Vì lần này có t...
21/11/2025

[FUII] Dự án tôi gồng gánh suốt ba tháng cuối cùng cũng kết thúc, cả nhóm đều đang mong ngóng tiền lương.

Vì lần này có thêm khoản thưởng dự án, công ty cũng hứa sẽ phát luôn cùng với lương tháng.

Đến ngày phát lương, lương của các bộ phận khác đều đã được chuyển khoản, chỉ riêng nhóm tôi là mãi chẳng thấy đâu.

Mãi đến ngày hôm sau – đúng dịp sale 11.11 – phòng tài vụ mới mỉm cười phát cho mỗi người trong chúng tôi một tấm giấy bìa cứng hình vuông.

Có người đùa:

“Gì vậy? In phiếu lương ra giấy hả?”

Ngay giây tiếp theo, cả đám sững sờ.

Bởi vì mỗi người trong nhóm đều nhận được một thẻ mua sắm, nhưng… mệnh giá mỗi thẻ lại khác nhau.

Còn chưa kịp hoàn hồn, cô kế toán tên Nhiệm Niệm đã tươi cười nói:

“Đây là lương tháng trước cộng thêm tiền thưởng của mọi người đó, tôi đã đổi sẵn thành thẻ mua sắm rồi! Hôm nay là 11.11 mà, tha hồ quẹt cho sướng nhé!”

Ngay khi Nhiệm Niệm dứt lời, cả văn phòng lập tức rơi vào im lặng.

Mọi người đều đứng đơ tại chỗ, không dám tin vào tai mình vừa nghe thấy gì.

Cuối cùng, tôi là người đầu tiên phản ứng lại, cất tiếng hỏi:

“Chị Nhiệm, chị đang đùa đúng không?”

Dù hỏi vậy, nhưng trong lòng tôi đã bắt đầu thấy bất an.

Nếu trên thẻ chỉ là vài chục hay vài trăm, tôi còn có thể tự thuyết phục rằng đó chỉ là quà tặng.

Nhưng nhìn vào con số hơn mười ngàn tệ, rất rõ ràng, đây là lương của chúng tôi.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Nhiệm Niệm đã tỏ vẻ không hiểu:

“Bộ mấy người mừng quá hóa ngốc hả?”

“Công ty biết mọi người đều có gia đình, bình thường chi tiêu tiết kiệm, nên lần này nhân dịp 11.11 siêu thị công ty có chương trình khuyến mãi ‘nạp 500 tặng 11’.”

“Vậy là mọi người lời to rồi đó!”

Cô ta nói bằng một vẻ mặt đầy tự tin, như thể chúng tôi thật sự đang lời lớn vậy.

Nhưng sự thật là, tấm thẻ này ngoài việc mua sắm ở siêu thị nội bộ công ty thì không có bất kỳ giá trị nào khác.

Lời – tôi không biết có lời không, nhưng tôi thì muốn cười ra tiếng vì tức.

Khi nhận ra cô ta không hề nói đùa, sắc mặt mọi người càng trở nên khó coi.

Người đầu tiên lên tiếng là một anh đồng nghiệp lâu năm, đứng ngay cạnh tôi:

“Chị Nhiệm, vậy có quá đáng quá không? Tôi còn phải nuôi con, trả nợ nhà, trả góp xe, mà giờ lương lại đổi thành thẻ mua sắm. Tháng này tôi sống kiểu gì đây?”

Câu nói đó nhanh chóng nhận được sự hưởng ứng từ nhiều người khác có cùng nỗi lo.

Nhưng Nhiệm Niệm không hề bị lay động, ngược lại còn nhíu mày, giọng bắt đầu khó chịu:

“Ra ngoài đi làm bao năm rồi, mà mấy người không có nổi một khoản tiết kiệm à? Nếu tháng nào không có lương thì chẳng phải mấy người sống không nổi sao?”

Không ai nghĩ rằng, làm ra chuyện như vậy rồi mà cô ta còn có thể nói những lời khó nghe đến thế.

Có lẽ vì đây là lần đầu gặp phải tình huống này, mọi người đều tức đến nỗi không nói nên lời.

Là người chịu trách nhiệm chính của dự án, vì bản thân và cả đội, tôi không thể nhún nhường.

Tôi đứng dậy, nói thẳng:

“Chị Nhiệm, chị nói hay thật đấy. Nếu không có lương, ai còn ở lại làm việc? Đây là tiền mà chúng tôi đáng ra phải được nhận!”

“Tôi chỉ muốn hỏi một câu: việc đổi lương của chúng tôi thành thẻ mua sắm, là chị tự quyết, hay có chỉ thị từ sếp?”

Nhiệm Niệm không trả lời câu hỏi mà ngược lại, phản đòn:

“Chẳng lẽ em nghĩ chị đang nhắm vào nhóm em?”

Cách nói như thể tất cả là do chúng tôi suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, rõ ràng thấy được sự lúng túng chớp nhoáng trong ánh mắt ấy.

Tôi nhếch môi, lạnh nhạt cười:

“Chẳng lẽ không phải nhắm vào bọn tôi? Nếu không thì tại sao các bộ phận khác nhận được tiền mặt, chỉ có nhóm bọn tôi là thẻ mua sắm?”

Hôm qua nhóm tôi chưa thấy lương về, còn nghĩ chắc đang tính tiền thưởng nên trễ.

Ai ngờ hôm nay lại gặp phải một màn kịch không thể tưởng tượng được.

Nhiệm Niệm không trả lời được, cũng không nghĩ ra lý do gì hợp lý.

Cuối cùng chỉ còn cách cứng đầu nói:

“Dù sao thì cũng không hoàn lại được, mấy người không lấy thì khỏi có thẻ luôn!”

Câu này đúng là ngông cuồng hết chỗ nói.

Tôi không muốn cãi cọ nữa, liền quay sang nói với mọi người:

“Chúng ta hỏi thẳng sếp đi, biết đâu vụ này là do có người tự ý quyết định.”

Tôi cố tình nói lớn, chỉ đích danh “một người nào đó” – ý muốn nhắm đến Nhiệm Niệm.

Nhưng cô ta chẳng những không giận, mà còn tỏ vẻ hoàn toàn không lo lắng.

Tôi hơi cau mày, trong lòng bắt đầu hoài nghi, lẽ nào chuyện này thật sự được sếp cho phép?

Sếp đúng là nổi tiếng keo kiệt, nhưng chưa bao giờ trễ lương nhân viên.

Tôi vừa nghĩ đến đây thì điện thoại báo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Vậy ra, Nhiệm Niệm đã biết rõ chúng tôi không thể liên lạc với sếp vào lúc này.
11609 ------------------------------
Xem Phun ở còm măng nhé mn 😍 07:26:24

[FUII] 1.Vừa dứt lời, tiền sảnh vốn đang tràn ngập tiếng nói cười bỗng im phăng phắc.Người ngồi bên cạnh Lương phu nhân ...
20/11/2025

[FUII] 1.

Vừa dứt lời, tiền sảnh vốn đang tràn ngập tiếng nói cười bỗng im phăng phắc.

Người ngồi bên cạnh Lương phu nhân nãy giờ vẫn im lặng — Lương Văn Tư — lập tức bật dậy, theo bản năng phản bác ta:

“Như Trân! Nàng nói bậy gì thế!”

Kiếp trước, cũng chính vào tiết trời trong lành thế này, phu nhân nhà họ Lương dẫn theo Lương Văn Tư cùng bà mối đến phủ ta bàn chuyện hôn sự.

Mẫu thân cho thị nữ Minh Nguyệt dẫn ta trốn sau bình phong để lén nhìn một cái.

Ta nghe bà mối nói đôi ta là “lang tài nữ mạo, trời sinh một cặp”, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Khi ấy, ta đã sớm rơi vào cái bẫy tình cảm mà hắn giăng ra, tự cho rằng đôi bên tâm ý tương thông.

Vì vậy, ta khẽ gõ ba tiếng lên bình phong, ngầm tỏ lòng với mẫu thân.

Sau đó, khi phụ thân trở về, ông còn đặc biệt gọi Lương Văn Tư vào thư phòng nói chuyện thật lâu.

Không biết hắn đã nói gì, chỉ biết kết quả là phụ thân ta gật đầu chấp thuận mối hôn sự này.

Rồi hai nhà nhanh chóng hợp bát tự, định ngày lành tháng tốt.

Mười dặm hồng trang rực rỡ đưa ta về làm dâu nhà họ Lương.

Suốt năm mươi năm sau đó, ta vẫn luôn tin rằng mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian.

Phu quân tiến thân, làm đến chức Thừa tướng, con cái hiếu thuận, phu thê hòa mục, trong phủ cũng không có thiếp thất nào khác.

Cho đến một ngày trong yến tiệc gia đình, ta bỗng ngã gục.

Trong khoảnh khắc sinh mệnh rời khỏi thân xác, ta biết đại hạn đã đến.

Lương Văn Tư khi ấy cũng đã già, nước mắt đầm đìa, quỳ bên giường ta nức nở gọi mãi không thôi:

“Như Trân… Như Trân… chậm thôi… đợi ta với…”

Ta khẽ cười, giơ tay muốn lau đi hàng lệ trên gương mặt ông, định nói cho ông biết ta chỉ là thọ chung chính mệnh, chẳng cần phải khóc.

Nhưng cổ họng lại chẳng thể phát ra nổi một âm thanh.

Trong giây phút sắp lìa đời, ta cố mở to đôi mắt, chỉ muốn nhìn lại lần cuối gương mặt người gối đầu bên gối.

Cũng muốn nói với ông rằng, đời này của ta đã đủ viên mãn, đến lúc chết cũng chẳng oán hận điều chi.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn chẳng thể nói ra.

Thái y khẽ lắc đầu giữa ánh mắt bi thương của người thân, còn ý thức của ta dần dần chìm vào hư không.

Tiếng khóc ai oán vang vọng bên tai, rồi cũng dần lịm tắt.

Trong mịt mờ, ta nghe thấy tiếng bước chân, tiếng cửa mở khép.

Không lâu sau, một giọng nói già nua, khản đặc cất lên — là ông ấy.

Chứa đựng mối hận đã chôn giấu suốt năm mươi năm.

Ông oán cha ta đã dùng con đường quan lộ và danh lợi ép ông phải hứa hẹn trọn đời với ta, khiến ông không thể cưới được người trong lòng.

Ông oán sính lễ và của hồi môn của ta quá dồi dào, khiến cả nhà họ Lương phải cúi đầu trước ta, để rồi chính hắn, người làm chủ nhà, lại chẳng có ai có thể nói thật lòng.

Nhưng điều ông hận nhất — là ta đã sống quá lâu.

Năm mươi năm giữ danh chính thất, hưởng đủ phú quý vinh hoa, trong khi người mà hắn yêu thương lại bị gả nhầm, chết thảm, xác quấn rơm khô ném nơi hoang dã cho dã thú cắn xé.

“Ta nhịn bao năm, cuối cùng cũng đợi được ngày này.”

“Ngươi chết trước ta, đáng tiếc là Hoan nương của ta không còn để nhìn thấy.”

“Ngươi cướp ta khỏi tay nàng, phụ thân ngươi lại không cho ta nạp thiếp. Còn ngươi, nhờ nhà họ Lương mà phong thê tặng mệnh, những vinh sủng ấy vốn dĩ phải thuộc về Hoan nương!”

“Không có ngươi, đường quan của ta cũng vẫn sáng rỡ. Chính vì có ngươi, ta mới bị trói buộc cả đời, còn mất đi người ta yêu thương nhất!”

“Lâm Như Trân, tất cả đều là lỗi của ngươi! Chết rồi cũng tốt…

Đợi ta rải tro cốt của ngươi xuống đất, ngươi cứ thế mà xuống âm ti tạ tội với Hoan nương đi!”

Sau khi chết, hồn ta vẫn lặng lẽ theo sau Lương Văn Tư.

Nhìn hắn khóc lóc giả tạo một hồi, rồi thuận thế chiếm hết tài sản, cửa hàng và điền sản mà ta để lại.

Chẳng bao lâu sau, bộ mặt thật của hắn hoàn toàn lộ rõ — không những không cho bài vị ta nhập tông từ, mà còn thuê người đem một ngôi mộ hoang ngoài thành cải táng vào phần mộ tổ, lấy danh nghĩa “chính thê” mà ghi tên người đàn bà kia vào gia phả.

Hắn còn bảo với các con ta rằng, sau khi hắn chết, phải để hắn hợp táng cùng “Hoan nương”.

Chính khi ấy, ta mới hiểu — thì ra hắn giấu tro cốt của ta, không cho an táng đàng hoàng, là để dùng nó uy hiếp con cháu ta sau này.

Nhìn thấy các con ta bị hắn làm nhục, lòng ta sôi trào oán hận, như lửa địa ngục thiêu đốt tận tâm can.

Đêm ấy, gió âm nổi lên, thổi nghiêng cả chân đèn.

Ngọn lửa cuốn phừng phừng, thiêu rụi chính căn phòng hắn đang ở.

Ta đứng đó, nhìn hắn vùng vẫy trong biển lửa, chỉ thấy lòng dâng lên một cơn khoái trá lạnh lẽo.

Đúng lúc ấy, bên tai ta vang lên những tiếng gọi xa gần, trầm trầm mà quen thuộc.

Ta xoay người lại — cảnh vật trước mắt bỗng cuộn trào đảo ngược.

Chỉ trong nháy mắt, ta không còn ở trong biển lửa nữa, mà đang đứng sau bức bình phong trong ngày nhà họ Lương đến cầu hôn.

Không kịp suy nghĩ, bà mối trong sảnh đã cười nói rôm rả, đang chờ mẫu thân ta mở miệng định thân.

Bàn tay ta dưới ống tay áo run lên, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đau đến thấu xương.

Ta buộc mình phải trấn tĩnh lại.

Nếu ông trời cho ta một lần làm lại —

ta muốn xem thử, không có ta, một kẻ chỉ là con thứ trong nhà Thượng thư hữu thừa, Lương Văn Tư, rốt cuộc có thể có được bao nhiêu “tiền đồ sáng lạn” như hắn từng khoác lác.

2.

Ta từ sau bình phong bước ra, dáng vẻ đoan trang của một tiểu thư thế gia hiện rõ trong từng cử chỉ.

Khẽ cúi người hành lễ với mọi người trong sảnh, giọng nói dịu dàng mà dứt khoát:

“Lương nhị công tử, xin hãy thận trọng lời nói. Giữa ta và chàng, còn chưa thân đến mức có thể gọi thẳng tục danh.”

Nói rồi, ta ngẩng đầu, mỉm cười nhạt:

“Vả lại, chẳng lẽ ta nói sai sao? Cô nương bán đậu phụ ở thành Tây – Tào Hoan Nhi – vẫn đang khoe khắp nơi miếng ngọc bội mang họ Lương, nói rằng mình và công tử họ Lương nhà Thượng thư hữu thừa tình sâu nghĩa nặng, sắp được gả vào danh môn làm Thiếu phu nhân đấy thôi.”

Ánh mắt ta liếc về phía cửa bên, nơi Minh Nguyệt đã rời đi.

Chỉ chờ thêm một lát, tin mừng về “Lương nhị công tử và cô nương bán đậu phụ thành Tây” chắc chắn sẽ lan khắp kinh thành.

Kiếp trước, sau khi ta chết, ta mới biết — năm đó Lương Văn Tư đã từng dùng lời ngon ngọt lừa gạt Tào Hoan Nhi, khiến nàng một lòng chờ đợi ngày được gả vào Lương phủ.

Nhưng rồi, vì tiền đồ mà phụ thân ta hứa ban, hắn quay lưng phụ nghĩa, buộc nàng phải gả cho người khác, đoạn tuyệt cả một kiếp chờ mong.

Rõ ràng kẻ tham lam ích kỷ là hắn, thế mà đến cuối cùng lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta, khiến ta chết cũng chẳng được yên.

Đã như vậy, đời này ta quyết phơi bày tất cả ra ánh sáng — để cho thiên hạ nhìn rõ, ai mới là kẻ đáng hận nhất.

Ta khẽ mỉm cười, quay sang Lương phu nhân, giọng ôn nhu mà lạnh lẽo:

“Có lẽ Lương phu nhân vẫn chưa hay tin vui này. Nghe nói cô nương Tào Hoan kia dung mạo như phù dung, dáng dấp uyển chuyển như liễu rủ. Như Trân ta xin được chúc mừng Lương phu nhân sắp có được một nàng dâu hiền tài.”

Sắc mặt Lương Văn Tư lập tức đen kịt, trừng mắt nhìn ta, nghiến răng nói:

“Như Trân! Nàng là tiểu thư khuê các, từ bao giờ lại biến thành hạng đàn bà miệng lưỡi chợ búa như vậy? Dám mang chuyện nhơ bẩn này ra giữa đại sảnh! Rõ ràng giữa ta và nàng…”

“Cộp.”

Tiếng quạt tròn trong tay mẫu thân ta rơi xuống, vang giòn một tiếng, cắt ngang lời hắn.

Lương Văn Tư nhận ra mình thất thố, vội im bặt, nhưng ánh mắt trách móc vẫn không rời khỏi ta.

Ta chỉ mỉm cười, coi như chẳng thấy gì.

Lương phu nhân lúc này như vừa bừng tỉnh khỏi mộng, nhanh chóng đứng dậy làm dịu không khí:

“Lời Như Trân nói cũng phải, ta quả thật chưa nghe qua chuyện này.”

Bà liếc nhìn con trai, trong mắt hiện rõ vẻ hả hê:

“Chắc là dì của Văn Tư chỉ nghe người ta nói vị tiểu thư nhà Tả tướng xinh đẹp nức tiếng kinh thành, bèn tự tiện định đoạt, khiến ta hồ đồ đến tận cửa cầu thân. Quấy nhiễu phu nhân và tiểu thư, thật là thất lễ quá.”

Miệng thì nói xin lỗi, nhưng niềm vui rạng rỡ lại chẳng hề che giấu.

Bà vốn lo con trai mình nếu thật sự cưới được con gái Tả tướng, thì thân phận “phò mã tể tướng” ấy sẽ uy hiếp tương lai của đứa con trai trưởng.

Không ngờ ta chẳng những vạch trần hắn giữa chốn đông người, mà còn dốc hết bí mật hắn ve vãn gái nhà lành ra trước mặt bao người.

Tốt rồi.

Từ nay về sau, đừng nói là con gái Tả tướng — e rằng chẳng còn ai trong kinh thành nguyện gả cho hắn nữa.

Lời của Lương phu nhân rõ ràng ám chỉ chuyện này là trò do Lương Văn Tư và mẹ ruột hắn bày ra, khiến sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

Hắn cúi người hành lễ với mẫu thân ta, rồi bất chợt giật phắt túi hương bên hông xuống, giơ lên trước mặt mọi người:

“Vãn sinh hoàn toàn không quen biết gì Tào Hoan nhi kia. Giữa ta và tiểu thư Lâm gia còn có túi hương này làm chứng, xin phu nhân minh giám.”

Mẫu thân ta liếc qua túi hương, nhận ra ngay đó là do chính tay ta làm, liền hỏi:

“Con làm à?”

Ta khẽ gật đầu, rồi cố nén cười, làm ra vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận:

“Đúng là túi hương này do con làm. Nhưng rõ ràng đó là vật mà chàng dùng quạt giấy đổi lấy trong yến hội phủ Hoài vương tháng trước! Giờ lại mang ra hãm hại danh tiết của con? Nếu biết chàng có ý ấy, thà con đem tặng người khác còn hơn là đổi cho chàng!”

Nói dứt lời, ta sai người vào phòng lấy chiếc quạt kia mang ra, ném xuống đất, làm ra bộ dáng như tiểu thư bị phản bội mà oán giận, cứng miệng chối rằng mình hoàn toàn không hiểu dụng ý khi ấy của hắn.

Trong kinh, những buổi yến tiệc như thế vốn có lệ thi đấu để định “món sính” tượng trưng cho duyên khởi.

Tháng trước, tại yến hội phủ Hoài vương, các tiểu thư đều so tài thêu thùa — ai xong trước được chọn vật đổi vật.

Khi ấy, ta vì một chút tâm tình ngây ngô mà gấp gáp nộp bản thêu tầm thường, lặng lẽ giữ lại túi hương mình ưng ý nhất, đưa cho Lương Văn Tư.

Kiếp này, ta dùng chính chi tiết đó để biến bằng chứng tình ý thành trò cười giữa đại sảnh.

Ngọc nát còn hơn ngói lành —

ta muốn để hắn nếm thử mùi vị bị chính thứ mình dối trá bày ra đâm ngược vào tim.

Các công tử đoạt nhau bằng đề thơ, Lương Văn Tư tiện tay trao cho ta cái quạt — là cái quạt mang đề từ mà hắn không thắng được để lấy làm sính lễ — miệng còn bắt chước ta mà nói là đặc dành cho ta.

Nhưng bây giờ nhìn lại, mới thấy thơ trên quạt thật rỗng tuếch, chẳng khác gì lời vớ vẩn, thật là bôi nhọ túi hương ta.

Lương Văn Tư tức giận lầm bầm mắng ta phịa chuyện, mẹ ta kịp đặt quạt xuống rồi quay sang mắng:

“Nàng ngày thường đã được nuôi nấng chiều chuốt, cẩn trọng như vậy mà bây giờ lại thu nhận đồ người khác cho tùy tiện, sớm muộn gì cũng bị thứ vô ý tứ đó dính vào!”

Nói xong bà quay sang khách nhà họ Lương, lấy cớ giảng hoà:

“Thật thất lễ quá, con ta tính tình vốn phóng khoáng, bị phụ thân và huynh muội nuông chiều hư hỏng, lễ tiết lẫn lộn mới sinh hiểu lầm này. Đợi phụ thân về sẽ nghiêm khắc dạy dỗ, còn chuyện khác thì…”

Lương phu nhân hiểu ý, vội vàng cười đáp, không quan tâm sắc mặt Lương Văn Tư, cùng gia tộc quay xe rời đi.

Khi họ vừa bước ra khỏi cổng phủ, ta liền nhặt chiếc quạt rơi trên đất rồi vội đuổi theo.
10686 ------------------------------
Xem Phun ở còm măng nhé mn 😍 05:11:38

[FUII] Sau khi kết hôn với Thái tử gia bị vô sinh, tôi lại mang thaiSau khi kết hôn với Thái tử gia Hạ Văn Khiêm, trừ nh...
20/11/2025

[FUII] Sau khi kết hôn với Thái tử gia bị vô sinh, tôi lại mang thai

Sau khi kết hôn với Thái tử gia Hạ Văn Khiêm, trừ những ngày đặc biệt, hầu như ngày nào chúng tôi cũng “vận động kịch liệt”.

Dù là cuộc hôn nhân liên kết lợi ích, bình thường ít giao tiếp, nhưng trên giường thì lại đặc biệt hòa hợp.

Kỳ kinh nguyệt của tôi trễ nửa tháng, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại bảo — tôi có thai rồi.

Trời sập rồi!

Chồng tôi chẳng phải bị vô tinh sao? Vậy sao lại làm tôi có thai được?

Nếu để Hạ Văn Khiêm biết, chẳng phải anh ấy sẽ nghi ngờ tôi “đội nón xanh” cho anh ta à?

Tôi tính nửa đêm trốn đi, ai ngờ bị anh bắt về, đè tôi xuống giường, siết eo tôi, ánh mắt u ám nói:

“Em sợ gì, con là của anh thì là của anh.”

“Không phải của anh, cũng là của anh.”

Cả kinh thành ai cũng biết Thái tử gia Hạ Văn Khiêm bị vô tinh, không thể có con.

Chuyện này là do đối thủ cạnh tranh giăng bẫy, công khai báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh.

Vô tinh — tức là không có một giọt tinh trùng nào.

Dùng trò bẩn thỉu thế này thật sự quá mất mặt.

Dù sao thì con cháu hào môn tương lai không có người thừa kế, lan truyền ra ngoài cũng khá mất thể diện.

Dòng giống nhà họ Hạ xem như chấm dứt ở Hạ Văn Khiêm.

Nhưng bản thân Hạ Văn Khiêm lại chẳng mấy quan tâm, vẫn bận rộn công việc, không gần nữ sắc.

Nhưng chuyện truyền đi, lại biến thành “Hạ Văn Khiêm bị vô tinh, nghi là thích đàn ông”.

Lại bị nghi là bị đối thủ gài bẫy nữa.

Hạ Văn Khiêm vẫn thản nhiên, nhưng ông nội Hạ và bố mẹ anh thì sốt ruột, muốn tìm đối tượng kết hôn cho anh — lúc đó anh đã 27 tuổi.

Vừa bị vô tinh, vừa nghi là gay, lại lạnh lùng nghiêm túc, còn là cuồng công việc.

Mọi người bắt đầu nghi ngờ Hạ Văn Khiêm có vấn đề tâm lý, có khi là biến thái.

Ở giới kinh thành này, có ai dám gả con gái bảo bối cho Hạ Văn Khiêm chứ?

Dù nhà họ Hạ có địa vị hàng đầu ở kinh thành, nhưng tất cả đều khéo léo từ chối.

Chỉ có nhà họ Giang là đồng ý — đồng ý gả tôi, Giang Thì Duyệt, cho Hạ Văn Khiêm theo kiểu liên hôn.

Bởi vì tôi là con riêng không được sủng ái.

Dùng một đứa con riêng để trao đổi lợi ích với nhà họ Hạ, có lẽ là cuộc giao dịch sinh lời nhất mà nhà họ Giang từng làm.

Nhà họ Hạ vui mừng đồng ý.

Nhà họ Giang vốn không có chỗ đứng ở kinh thành, những năm gần đây mới ổn định được.

Nhà họ Hạ liên hôn với nhà họ Giang vốn đã là “hạ mình”.

Tôi – một đứa con riêng – có thể lấy được con trai độc nhất của nhà họ Hạ, lại càng là trèo cao.

Cha tôi chưa từng hỏi ý kiến tôi, bởi vì ý kiến của tôi là thứ vô dụng nhất.

“Gả cho Hạ Văn Khiêm rồi thì sống cho yên ổn, không sinh được con thì thôi, nhà họ Hạ sẽ không bạc đãi con.”

Nói thì hay lắm, ai mà biết gả qua đó rồi sẽ ra sao.

Tôi thầm than trong lòng, nhưng thật ra, tôi cũng rất muốn lấy người nhà họ Hạ.

Ở nhà họ Giang, tôi sống chẳng dễ dàng gì, là con riêng, kết quả của cuộc trăng hoa thời trẻ của cha tôi.

Sau khi mẹ ruột tôi mất, bà từng uy hiếp cha tôi bắt ông phải nhận lại tôi.

Bao năm ở nhà họ Giang, tôi bị khinh thường, chỉ có thể ở trong tầng hầm tối tăm không thấy ánh mặt trời.

Nhưng tôi là kiểu người đơn giản vô tư, không được yêu thương cũng chẳng sao, chỉ cần có cơm ăn không bị đói là được.

Sau này gả về nhà họ Hạ, ít nhất cũng không bắt tôi ngủ dưới tầng hầm chứ.

Vì thế, tôi cũng khá vui vẻ khi được gả cho Hạ Văn Khiêm.

Anh ấy có tiền, đẹp trai, chỉ là không biết người vô tinh như anh có “xài được” không.

Trước ngày đăng ký kết hôn với Hạ Văn Khiêm, nhà họ Hạ mời cha và mẹ kế tôi đến biệt thự tổ để ăn cơm.

Thật ra đây là lần đầu tiên tôi gặp Hạ Văn Khiêm.

Tôi ngồi cạnh anh ấy, đẹp trai quá, người còn rất thơm.

Nếu không bị vô tinh, Hạ Văn Khiêm chắc chắn là người đàn ông hoàn hảo.

“Thì Duyệt, cái vòng ngọc này là quà gặp mặt ta và ba Văn Khiêm tặng con.”

Mẹ Hạ Văn Khiêm rất dịu dàng, bà lấy ra một chiếc hộp trang sức bằng gỗ, mở ra lấy chiếc vòng ngọc bích bên trong.

Ngay khi nhìn thấy chiếc vòng, tôi không kiềm được há hốc miệng – chất ngọc này, chắc chắn không rẻ.

Bà cầm tay tôi, đeo vòng vào cổ tay tôi, rất hài lòng.

“Con xem, vừa khít luôn.”

“Cảm ơn bác gái.”

Tôi lễ phép cảm ơn, liếc mắt nhìn sang cha và mẹ kế đang ngồi đối diện — ánh mắt họ nhìn chiếc vòng như muốn phát sáng.

Sau bữa cơm, mẹ Hạ đặc biệt dặn dò Hạ Văn Khiêm đưa tôi về nhà họ Giang.

Tôi ngồi vào ghế phụ chiếc Maybach của anh, trước khi khởi động xe, anh lấy từ túi áo vest ra một chiếc hộp nhẫn, đưa cho tôi.

“Cái này cho em.”

Tôi nhận lấy, mở ra, không kìm được “wow” một tiếng.

Bên trong là chiếc nhẫn kim cương cỡ khoảng 5 carat — phải nói thật là, vừa mở hộp ra, tôi cảm giác mắt mình bị lóa luôn.

“Cái này đắt quá rồi.” Tôi cảm thán.

“Không tổ chức hôn lễ, với em đã là một sự thiệt thòi.”

“Chiếc nhẫn này, em cứ đeo mãi nhé.”

Cuộc liên hôn giữa hai nhà không định tổ chức hôn lễ, một là vì Hạ Văn Khiêm quá bận không có thời gian, hai là chuyện kết hôn này đã bị bàn tán xôn xao từ trước.

Vừa hay, tôi cũng không thích mấy thứ hình thức đó, càng đơn giản càng tốt.

“Hai hôm nay em thu xếp đồ đạc, có thể chuyển đến ở luôn.”

“Mai đăng ký kết hôn xong, anh phải đi công tác nước ngoài một tuần, anh sẽ cho người đến giúp em dọn nhà.”

“Đây là thẻ anh mở cho em, cứ xài thoải mái.”

Nói xong, Hạ Văn Khiêm lại lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen viền vàng, đưa cho tôi.

Ai mà hiểu được ba chữ “xài thoải mái” kia chứa bao nhiêu vàng.

Tôi nhận lấy thẻ, “Cảm ơn anh.”

Còn chưa đăng ký kết hôn mà anh đã hào phóng thế này rồi.

Không hổ là hào môn.

“Sau này là vợ chồng, nói cảm ơn là khách sáo rồi.”

Giọng Hạ Văn Khiêm lúc nào cũng lạnh nhạt, gương mặt anh tuấn xen lẫn chút lạnh lùng, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc gì.

Chỉ tính đến hiện tại, thái độ của nhà họ Hạ và Hạ Văn Khiêm với tôi, đã tốt hơn nhà họ Giang gấp trăm lần.

Ít nhất thì, Hạ Văn Khiêm không giống như lời đồn ngoài kia, là một kẻ biến thái.

Anh ấy cũng khá tốt, tặng tôi nhẫn kim cương, cho tôi tiền tiêu, vậy là người tốt rồi.

Tôi – Giang Thì Duyệt – chính là kiểu người thực tế như thế đấy.
11412 ------------------------------
Xem Phun ở còm măng nhé mn 😍 02:58:10

[FUII] Vụ cưỡng hiếp 428 ở thành phố Đài, mẹ tôi cũng là một trong những nạn nhân.Năm đó, vì tình trạng cơ thể không cho...
20/11/2025

[FUII] Vụ cưỡng hiếp 428 ở thành phố Đài, mẹ tôi cũng là một trong những nạn nhân.

Năm đó, vì tình trạng cơ thể không cho phép phá thai, bà bị buộc phải sinh ra tôi.

Từ đó, tôi trở thành thứ dơ bẩn nhất trong mắt bà.

Bà có phản ứng nghiêm trọng mỗi khi đối mặt với tôi:

“Đừng chạm vào tao! Mày có biết người mày bẩn chết đi được không? Cút đi!”

Trong nhà chất gần trăm thùng nước khử trùng, nhiệm vụ hằng ngày của tôi là ngâm mình trong đó hai tiếng.

Toàn thân tôi lở loét, mưng mủ, đóng vảy — rồi lại tái phát.

Khoảng cách giữa tôi và mẹ luôn giữ ở mức ba mét.

Không khí tôi hít thở, bà cũng phải khử trùng hàng trăm lần.

Sau này mẹ tái giá, sinh ra một cô em gái nhỏ trắng trẻo mũm mĩm.

Khi em bảy tuổi, ăn kem rơi dính lên người mẹ, tôi vô thức rụt cổ lại, chuẩn bị sẵn tinh thần chờ cơn thịnh nộ ập đến.

Nhưng mẹ chỉ dùng tay lau vết kem ở khóe miệng em, búng nhẹ trán nó: “Con mèo nhỏ bẩn thỉu.”

Từ ngày đó, tôi mới nhận ra “bẩn” không phải lúc nào cũng là từ mang ý xấu.

Tôi thở dài, viết lại câu chuyện của mình lên mạng, cuối cùng hỏi cư dân mạng: 【Làm thế nào để khiến bản thân trở nên sạch sẽ?】

Bình luận đầu tiên đến ngay lập tức, là tài khoản quen thuộc của mẹ:

【Chết đi mới sạch.】

Chương 1

Vụ cưỡng hiếp 428 ở thành phố Đài, mẹ tôi cũng là một trong những nạn nhân.

Năm đó, vì tình trạng cơ thể không cho phép phá thai, bà bị buộc phải sinh ra tôi.

Từ đó, tôi trở thành thứ dơ bẩn nhất trong mắt bà.

Bà có phản ứng nghiêm trọng mỗi khi đối mặt với tôi:

“Đừng chạm vào tao! Mày có biết người mày bẩn chết đi được không? Cút đi!”

Trong nhà chất gần trăm thùng nước khử trùng, nhiệm vụ hằng ngày của tôi là ngâm mình trong đó hai tiếng.

Toàn thân tôi lở loét, mưng mủ, đóng vảy — rồi lại tái phát.

Khoảng cách giữa tôi và mẹ luôn giữ ở mức ba mét.

Không khí tôi hít thở, bà cũng phải khử trùng hàng trăm lần.

Sau này mẹ tái giá, sinh ra một cô em gái nhỏ trắng trẻo mũm mĩm.

Khi em bảy tuổi, ăn kem rơi dính lên người mẹ, tôi vô thức rụt cổ lại, chuẩn bị sẵn tinh thần chờ cơn thịnh nộ ập đến.

Nhưng mẹ chỉ dùng tay lau vết kem ở khóe miệng em, búng nhẹ trán nó: “Con mèo nhỏ bẩn thỉu.”

Từ ngày đó, tôi mới nhận ra “bẩn” không phải lúc nào cũng là từ mang ý xấu.

Tôi thở dài, viết lại câu chuyện của mình lên mạng, cuối cùng hỏi cư dân mạng: 【Làm thế nào để khiến bản thân trở nên sạch sẽ?】

Bình luận đầu tiên đến ngay lập tức, là tài khoản quen thuộc của mẹ:

【Chết đi mới sạch.】

Phản hồi trên màn hình như một lưỡi dao đâm thẳng vào mắt.

Tôi cầm điện thoại, bên tai chỉ còn tiếng ù ù nặng nề.

Đúng lúc đó, gió thổi mở cửa phòng mẹ, bà cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

Người trả lời tôi, thật sự là mẹ.

Từ khi tôi biết dùng điện thoại, đã thấy mẹ ngày nào cũng lên mạng trả lời các bài viết liên quan đến cưỡng hiếp.

Những người phụ nữ ấy ôm nhau sưởi ấm như đàn nai bị thương.

Nhưng lần này, mẹ lại trả lời tôi — điều đó khiến tôi hoang mang đến nghẹn lời.

Liệu bà có biết người ở đầu kia màn hình chính là tôi không?

Tài khoản “Vết thương trầm uất” vẫn tiếp tục gõ:

【Nếu con là đứa trẻ biết điều, thì nên chủ động buông tha cho mẹ mình. Bà ấy chắc chắn rất khổ!】

【Giờ bà ấy mới tìm được hạnh phúc, còn con thì trở thành kẻ dư thừa.】

【Thay vì hai người cứ dày vò nhau sống không bằng chết, chi bằng hãy để mẹ con có một cuộc đời hạnh phúc.】

【Con nói xem, có phải không?】


10907 ------------------------------
Xem Phun ở còm măng nhé mn 😍 00:45:42

Address

Nguyễn Văn Linh
Tan Binh

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Khói Sương Năm Ấy posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share