Review Phim Hay

Review Phim Hay NỘI DUNG TRUYỆN NGẮN MANG TÍNH CHẤT GIẢI TRÍ KHÔNG CÓ THẬT

Bố vợ 89 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông bá...
29/07/2025

Bố vợ 89 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông báo chuyện động trời...

Tôi lấy vợ năm 30 t-uổi, hai bàn tay trắng. Nhà vợ tôi lúc đó cũng không khá giả gì, chỉ có mỗi bố vợ – cụ Chiến – đã gần 70 t-uổi, gầy gò, ít nói, sống bằng tiền trợ cấp người có công.

Ngay sau đám cưới, cụ dọn lên sống cùng vợ chồng tôi và ở luôn tới cuối đời. Suốt 20 năm, ông không đóng góp một đồng nào cho tiền điện nước, ăn uống hay thuốc thang. Cũng không trông cháu, không nấu nướng, không dọn dẹp. Có người còn bảo ông là “ă-n bá/m có hạng”.

Tôi từng đôi lần bực, nhưng nghĩ “người già, bố vợ, mình trách thì ai chăm?”, nên cũng nhịn. Nhưng thú thật, trong lòng tôi có nhiều lần ấm ức. Có khi tôi đi làm về mệt, mở tủ lạnh trống trơn, thấy ông vẫn ngồi nhẩn nha uống trà như chẳng dính líu gì.

Rồi một ngày, ông r-a đ-i Sáng hôm đó, vợ tôi nấu cháo mang lên thì phát hiện ông đã không còn th-ở.
Ta;/ng lễ diễn ra đơn giản. Gia đình bên vợ cũng không ai giàu có gì, nên tôi và vợ đứng ra lo hết.

Ba ngày sau, một người đàn ông mặc vest xuất hiện trước cửa — và khiến tôi suýt đánh rơi ly nước trên tay
Ông ấy là luật sư, mang theo một xấp hồ sơ. Sau khi xác minh danh tính tôi, anh ta bất ngờ thông báo... 👇👇

Vợ tôi có 50 triệu tiền tha:i sả:;n không dùng đến, bảo tặng em chồng đi đ;ẻ cô ấy lại ích kỷ nhất quyết không cho: Đến ...
29/07/2025

Vợ tôi có 50 triệu tiền tha:i sả:;n không dùng đến, bảo tặng em chồng đi đ;ẻ cô ấy lại ích kỷ nhất quyết không cho: Đến khi tôi mắ:;ng mỏ mãi thì mới thấy cô ấy NÉM ra giữa nhà 1 thứ khiến tôi đi-ếng người...

Tôi có một em gái ruột, lấy chồng cách đây hơn một năm, giờ sắp sinh con đầu lòng. Kinh tế bên chồng nó không khá giả gì, còn nợ nần đám cưới chưa trả hết, vậy nên khi nghe tin em tôi chuẩn bị sinh, tôi lập tức nghĩ đến chuyện giúp đỡ ít nhiều.

Nhưng bản thân tôi thì làm công ăn lương, lo đủ ăn đủ mặc đã là cố gắng. Trong đầu chỉ hiện lên một khoản: 50 triệu của vợ tôi.

Số tiền đó là tiền thừa kế mẹ vợ cho riêng, đứng tên vợ, cô ấy giữ làm “quỹ phòng thân”. Mỗi lần tôi nhắc đến, cô ấy đều gạt đi:

“Tiền đó để dành cho con sau này, đừng có đụng vào!”

Nhưng giờ là chuyện máu mủ ruột thịt, em gái tôi sinh nở đâu phải chuyện nhỏ, tôi nói khéo, rồi năn nỉ, thậm chí nổi cáu:

“Em đừng ích kỷ thế được không? Nó là em ruột anh! Một mình nó bầu bì, không có nổi cái máy hút sữa đàng hoàng, chẳng nhẽ em thấy không thương à?”

Vợ tôi lạnh lùng đáp:

“Anh nói như thể em là người dưng nước lã. Nhưng anh nhớ lại xem — từ ngày cưới nhau đến giờ, anh đã từng hỏi xem em cần gì chưa?”

Tôi gắt:

“Đây là lúc nói mấy chuyện nhỏ nhặt đấy à? Đưa 50 triệu, có phải là mất tất đâu. Em gái anh cũng là em chồng em!”

Cô ấy không nói nữa, đứng dậy đi vào phòng. Tôi ngồi ngoài lầm bầm, tức điên, nghĩ không ngờ lấy vợ mà đụng chuyện lại thấy rõ cái lòng dạ đàn bà.

Một lúc sau, vợ tôi bước ra. Không nói một lời. Tay cầm một chiếc hộp nhỏ, rồi ném mạnh xuống sàn trước mặt tôi.

“Anh muốn 50 triệu đúng không?”

Tôi giật mình, ngó xuống — rồi tá hoả, tay run rẩy khi thấy bên trong không phải tiền, mà là... 👇👇

Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm ...
28/07/2025

Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm li:;ệt giường, vợ mới lái ô tô về thăm nhưng rồi đến lúc chia đất, không thể ngờ được...

Tôi là con trai duy nhất trong nhà. Vợ tôi làm kế toán, giỏi giữ tiền, giỏi đến mức đến cả lương của tôi cũng bị cô ấy kiểm soát như sổ công quỹ. Mỗi tháng đi làm về, tôi được phát "tiền tiêu vặt" như học sinh tiểu học.

Hai năm chung sống, tôi không dám gửi nổi một đồng về quê cho bố mẹ. Mỗi lần nhắc đến, vợ tôi lại dỗi:

“Lương 13 triệu, nuôi con, đóng học, thuê nhà, ăn uống chưa đủ lại còn đòi gửi về quê à? Ở đó có làm ra đồng nào cho anh chưa?”

Tôi chỉ biết im lặng.

Mẹ tôi thi thoảng gọi lên, giọng vẫn nhẹ như sợ làm phiền:

“Có sao đâu con, mẹ với bố còn trồng rau được, đừng lo.”

Nhưng rồi mẹ tôi đổ bệnh, liệt nửa người vì tai biến. Lúc đó, tôi chỉ biết năn nỉ vợ:

“Về quê thăm mẹ đi. Anh sẽ về một mình cũng được…”

Không biết vì thương hại hay sợ người ngoài dị nghị, vợ tôi lái ô tô đưa tôi về quê, như một cuộc ‘ban ơn’.

Về đến nơi, cô ấy mặt lạnh như tiền, đứng cách xa giường mẹ tôi một đoạn, không hỏi han, chỉ nói với tôi:

“Em đợi ngoài xe. Có gì gọi.”

Mẹ nằm một chỗ, tay vẫn run run tìm cái gì đó trong gối, đưa cho tôi:

“Mai cả nhà lên đông đủ… mẹ muốn chia đất chia nhà… kẻo lỡ đâu không kịp.”

Tôi nuốt nước mắt. Mẹ tôi nghèo nhưng miếng đất mặt đường 6m, gần chợ, giá đã lên đến hơn 5 tỷ đồng.

Hôm sau, họ hàng, anh chị em tụ tập đầy đủ.

Mẹ tôi chỉ vào từng người, và rồi sau đó, không ai ngờ được... 👇👇

"Chỉ vì mâm cơm, vợ c//ãi nh//au với mẹ, tôi thẳng chân đ////ạp vợ để rồi â/n hậ/n suốt đời…Ngày hôm đó, tôi đi làm về m...
28/07/2025

"Chỉ vì mâm cơm, vợ c//ãi nh//au với mẹ, tôi thẳng chân đ////ạp vợ để rồi â/n hậ/n suốt đời…
Ngày hôm đó, tôi đi làm về muộn. Trời vừa sẩm tối, mưa lắc rắc ngoài hiên. Vừa dựng xe trước sân, tôi đã nghe tiếng c//ãi v//ã vang ra từ trong bếp. Tiếng mẹ tôi g//ay g//ắt, còn giọng vợ thì nghèn nghẹn. Tôi bước vào, thấy mâm cơm đã dọn xong, nhưng thức ăn chỉ có mỗi bát canh rau, đĩa trứng rán và bát cá kho nhỏ. Mẹ tôi ngồi khoanh tay nhìn vợ chằm chằm.
“Con dâu gì mà lo cơm chẳng ra cơm thế này hả? Nhà này thi//ếu th//ốn gì đâu mà nấu thế này cho chồng con ăn?” – mẹ tôi trá///ch.
Vợ tôi cúi mặt, giọng ru/n ru/n:
“Mẹ, hôm nay con đi đón bé về muộn, rồi bé lại s//ốt, con chưa kịp đi chợ…”
Mẹ tôi đ//ập tay xuống mâm cơm, ghế xê dịch kêu “két” một tiếng:
“Ngày nào cũng lý do lý trấu, cô đúng là ch/ẳng r/a g/ì. Hồi xưa tôi nuôi ba đứa con, vẫn lo cho cả nhà no đủ, cô thì chỉ mỗi thằng bé mà cũng than.”
Tôi ngồi xuống, chưa kịp gắp miếng nào thì nghe vợ lí nhí:
“Con xi/n lỗ/i mẹ, nhưng mẹ cũng hiểu giúp con, con đi làm về muộn, con cũng m/ệt…”
Tiếng “m//ệt” vừa dứt, tôi gi//ận s//ôi lên. Trong đầu tôi nghĩ: “Cô ấy d/ám c//ãi lại mẹ mình?”. Cơn t///ức g///iận b//ốc lên, tôi đứng bật dậy, không kịp suy nghĩ, chân tôi đ/////ạp thẳng vào v//ai vợ... đọc tiếp dưới bình luận 👇 "

Người giao trứng ngh/èo bị ng/ã giữa đường nhưng không ai giúp đỡ, bất ngờ một cô gái đi xe sang vội vàng bước xuống rồi...
28/07/2025

Người giao trứng ngh/èo bị ng/ã giữa đường nhưng không ai giúp đỡ, bất ngờ một cô gái đi xe sang vội vàng bước xuống rồi qu/ỳ sụ/p xuống trước mặt ông...
Chiều muộn, phố trung tâm rực sáng ánh đèn trang trí như chuẩn bị cho một lễ hội lớn. Dòng xe nối dài, tiếng còi xe, tiếng nhạc từ quán cà phê ven đường hòa vào nhau tạo nên một bản giao hưởng đô thị đầy sống động.
Bỗng rầm! – tiếng xe máy đổ nhào, khiến cả đoạn đường nín lặng trong tích tắc.
Một người đàn ông trung niên, dáng lam lũ, ngã sõng soài bên chiếc xe máy chở trứng. Hàng trăm quả trứng văng khắp mặt đường, vỡ toang, vàng lòng đỏ loang ra, tanh nồng. Ông lập cập ngồi dậy, không màng vết trầy, chỉ lặng lẽ nhặt lại từng quả trứng còn lành. Không ai giúp, chỉ ánh mắt tò mò và lắc đầu ái ngại của người qua đường.
Một chiếc ô tô đen bóng sang trọng đỗ gấp sát vỉa hè. Cửa xe mở ra, từ trong bước xuống một cô gái trẻ mặc váy trắng thanh lịch, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt s/ững s/ờ. Cô không hét lên, không trá/ch m/óc – mà bà/ng hoà/ng nhìn người đàn ông đang cúi mặt nhặt trứng.
– “Chú… Chú Tư?!”
Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt ngơ ngác chạm vào ánh nhìn ấy, rồi sững lại như gặp m/a.
– “Cô... cô là...?”.........................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

𝐕𝐮̛̀𝐚 đ:𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐨𝐧 𝐫𝐚 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐭:𝐚́𝐢 𝐦:𝐚̣̆𝐭 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐜𝐨̂ 𝐚̂́𝐲 𝐧𝐨́𝐢: "Đ 𝐚̀𝐧 𝐛𝐚̀ 𝐜𝐨́ 𝐭:𝐢𝐞̂̀𝐧, 𝐜𝐨́ 𝐜𝐨𝐧 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐠𝐢...
28/07/2025

𝐕𝐮̛̀𝐚 đ:𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐨𝐧 𝐫𝐚 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐭:𝐚́𝐢 𝐦:𝐚̣̆𝐭 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐜𝐨̂ 𝐚̂́𝐲 𝐧𝐨́𝐢: "Đ 𝐚̀𝐧 𝐛𝐚̀ 𝐜𝐨́ 𝐭:𝐢𝐞̂̀𝐧, 𝐜𝐨́ 𝐜𝐨𝐧 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐠𝐢̀ 𝐜𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐭𝐨̂̀𝐢"...
Tôi từng nghĩ mình là người đ àn ông trụ cột, có quyền quyết định mọi thứ trong gia đình. Tôi từng nghĩ vợ tôi, Hiền – người phụ nữ hiền lành, ít nói và luôn nhún nhường – sẽ mãi ở đó, cam chịu và chấp nhận mọi điều tôi áp đặt.
Chúng tôi cưới nhau khi tôi mới bắt đầu kinh doanh còn cô ấy là giáo viên mầm non. Những ngày đầu, vợ chồng tay trắng gây dựng, Hiền vừa đi dạy, vừa chăm con, vừa hỗ trợ tôi sổ sách, hóa đơn. Nhưng khi công việc của tôi khấm khá hơn, tôi bắt đầu thay đổi. Tự mãn, cao ngạo, và quan trọng nhất – tôi dần quên mất người đã cùng mình vượt qua những năm tháng khó khăn nhất.
Tôi bắt đầu đi sớm về khuya, dần có những mối qu:an h::ệ ngoài luồng. Tôi không còn nhìn vợ với ánh mắt biết ơn như xưa, thay vào đó là sự ch:án ch:ường, khó chịu mỗi khi cô ấy nói điều gì khiến tôi không hài lòng.
Hiền vẫn im lặng chịu đựng. Cho đến một buổi tối mưa gió, cô ấy mang cơm lên phòng làm việc cho tôi. Tôi gạt đi, c:áu kỉnh:
– Em đừng làm phiền nữa được không? Chăm con cho tử tế đi, anh bận!
Cô ấy nhìn tôi, không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi. Tôi không biết, đó là lần cuối cùng cô ấy chủ động quan tâm tôi như thế.
Một tuần sau, trong lúc mẹ tôi đến chơi và ph:àn n:àn đủ điều về vợ, tôi không kiềm được b:ực t:ức, lớn tiếng:
– Nếu cô cảm thấy sống ở đây là kh:ổ s:ở vậy thì dọn đi đi. Nhà này tôi đứng tên, cô không thích thì cứ ra khỏi đây, tôi không giữ!
Hiền đứng lặng giữa phòng khách, con trai ba tuổi ôm chân mẹ ngơ ngác. Không một giọt nước mắt, cô ấy gật đầu, dắt con vào thu dọn đồ.
Tôi tưởng cô ấy sẽ kh:óc ló:c, níu kéo. Nhưng không. Trước khi đi, cô ấy chỉ nhìn tôi, nói bằng giọng bình thản đến lạ:nh người:
– Đ:àn ông như anh, m:ất vợ con mà không biết tiế:c, cũng chẳng đáng để tôi quay lại. Phụ nữ có tiền, có con rồi thì cần gì giữ một người chồng không xứng?
Tôi sững sờ. Câu nói ấy như gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi.
Những ngày sau đó, căn nhà rộng thênh thang trở nên vắng lặng đến đá:ng s:ợ. Không còn tiếng con gọi ba, không còn tiếng bước chân quen thuộc của vợ nơi bếp. Tôi bắt đầu thấy nhớ, nhưng lại không đủ dũng khí để gọi.
Tôi vẫn nghĩ cô ấy sẽ sớm quay về. Nhưng rồi, tin tức về Hiền khiến tôi ch::ết lặ::ng...
BẠN ĐỌC TIẾP NỘI DUNG PHẦN 2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇

12 năm biết chồng ngo//ại t//ình, vợ vẫn im lặng, khi chồng h/ấp h/ối, vợ nói một câu khiến anh ta t/ái m/ặt...Trong suố...
28/07/2025

12 năm biết chồng ngo//ại t//ình, vợ vẫn im lặng, khi chồng h/ấp h/ối, vợ nói một câu khiến anh ta t/ái m/ặt...
Trong suốt 12 năm hô//n nh//ân, Hạnh chưa bao giờ nói ra sự thật mà cô biết. Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ cô may mắn khi lấy được chồng thành đạt, có nhà lầu xe hơi, con cái ngoan ngoãn. Nhưng chỉ mình Hạnh hiểu rõ, trái tim cô đã ch///ết từ lâu.
Ngày phát hiện chồng ngo///ại t///ình, Hạnh vừa sinh con gái thứ hai được bốn tháng. Đêm đó, cô thức dậy pha sữa cho con thì không thấy chồng nằm bên cạnh. Đi qua phòng làm việc, Hạnh thấy anh đang thì thầm gọi video với một cô gái trẻ. Giọng anh nhẹ nhàng, dịu dàng, những câu nói mà cả đời này cô chưa từng được nghe. Hạnh đứng đó, tay siết chặt bình sữa đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Nhưng cuối cùng, cô lẳng lặng quay về phòng, không nói một lời.
Từ đó, anh vẫn tiếp tục mối q//uan h//ệ ấy, rồi thêm nhiều cô gái khác nữa. Hạnh biết hết. Nhưng cô im lặng. Cô không đ///ánh gh/////en, không kh/óc ló/c, không trá///ch m////óc. Cô chỉ chăm chỉ đi làm, nuôi dạy hai con và dành dụm tiền riêng. Thỉnh thoảng, khi nghe mấy người bạn kể chuyện gia đình, cô chỉ cười bu/ồn: “Mình sống vì con thôi.”
Anh vẫn cho cô tiền hàng tháng, vẫn đưa gia đình đi du lịch, vẫn chụp những bức ảnh gia đình hạnh phúc đăng Facebook. Còn cô, sau những bức ảnh ấy, lại quay về căn phòng của riêng mình, nằm co ro đến sáng.đọc tiếp dưới bình luận 👇

Vừa đu//ổi vợ về “nơi sản xuất” vì họ hàng nhà chồng lên chơi một tháng đã thái độ, không ngờ sau đó tôi mới là người ph...
28/07/2025

Vừa đu//ổi vợ về “nơi sản xuất” vì họ hàng nhà chồng lên chơi một tháng đã thái độ, không ngờ sau đó tôi mới là người phải q//uỳ g//ối…
Vợ tôi tên Hạnh. Cô ấy là người phụ nữ không hoàn hảo nhưng lại là người vợ tốt hiếm có. Từ ngày về làm dâu, Hạnh chẳng quản việc gì, sớm tối tần tảo, chăm lo nhà cửa, nội ngoại hai bên chu đáo. Thế nhưng, có lẽ vì cô ấy quá nh/ún như/ờng nên nhà tôi – đặc biệt là bên nội – lại sinh ra co///i thư///ờng.
Tháng trước, cô ru//ột tôi ở quê cùng mấy người họ hàng lên thành phố chơi. Tôi chưa kịp dặn dò gì thì mấy cô bác đã lên tới, ở lại gần một tháng. Cả nhà ná/o nhi/ệt, chuyện ăn uống, giặt giũ, phục vụ đều đổ dồn lên đầu vợ tôi. Dù m/ệt l/ả, nhưng Hạnh không một lời than vãn. Chỉ có điều, tôi để ý thấy vợ tôi dạo này hay lặng im, ánh mắt m/ỏi mệ/t, có hôm còn ngồi một mình trong bếp, ôm đầu.
Rồi một buổi chiều đi làm về, tôi nghe thấy tiếng cô tôi qu///át l//ớn:
– Gì mà rau muống luộc m/ặn ch/át thế này? Cô định cho chúng tôi ăn muối hả?
Tôi bước vào thì thấy Hạnh cúi đầu x/in lỗ///i, tay vẫn cầm tô canh nóng. Không biết vì sao lúc đó, thay vì b/ênh vợ, tôi lại cả/m thấy x////ấu h///ổ vì cô ấy "không biết làm dâu".
Tối hôm ấy, sau khi khách đã đi ngủ, tôi lớ/n tiế/ng:
– Nếu em thấy không chịu được thì cứ về quê một thời gian. Để người khác khỏi phải thấy ph/iền!
Hạnh không nói gì. Cô ấy chỉ im lặng gấp ít đồ, ôm túi xách, rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà trong đêm.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy căn nhà trống vắng đến lạ. Không có mùi thức ăn, không tiếng nước chảy trong bếp, không thấy dáng người nhỏ nhắn lui cui chuẩn bị bữa sáng. Tôi bắt đầu thấy… thiếu vắng.
Nhưng tôi vẫn c/ố ch/ấp nghĩ: "Cho cô ấy thời gian suy nghĩ cũng tốt".
Đến chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Giọng một người phụ nữ ru/n r/ẩy:
– Anh là người nhà của chị Hạnh đúng không?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mẹ đẻ lên chơi, mẹ chồng làm cỗ to tiếp đãi, lúc về tôi lén gói cho bà ít đồ ăn thừa mang về thì mẹ chồng la:;o đến giật...
28/07/2025

Mẹ đẻ lên chơi, mẹ chồng làm cỗ to tiếp đãi, lúc về tôi lén gói cho bà ít đồ ăn thừa mang về thì mẹ chồng la:;o đến giật lại tưởng bà c:ất đi nhưng nào có ngờ...
Hôm ấy, mẹ tôi từ quê lên chơi. Biết bà yếu chân không hay đi đâu, tôi xin nghỉ làm một ngày, dọn dẹp nhà cửa, còn mẹ chồng thì tự tay vào bếp làm 6-7 món, cả một mâm cỗ đầy.
Lúc dọn ra, tôi còn ngại:
"Mẹ ơi làm nhiều quá, mẹ con con ăn sao hết."
Mẹ chồng cười xuề xòa:
"Tiếp mẹ mày thì phải đàng hoàng, sau còn qua lại."
Bữa cơm ấm cúng, tưởng như mọi khúc mắc giữa tôi và mẹ chồng đã được hóa giải phần nào. Mẹ tôi cũng cảm động, cứ khen:
"Hiếm ai tốt như bà thông gia."
Tôi thấy mừng trong bụng.
Đến chiều, lúc mẹ đẻ tôi chuẩn bị ra xe về quê, tôi lén vào bếp gói mấy món bà thích ăn nhất vào túi nilon nhỏ: vài miếng thịt kho tàu, nắm xôi vò, ít củ kiệu.
Vừa dúi vào túi bà, chưa kịp dặn dò thì mẹ chồng từ trên cầu thang lao xuống, giật phắt cái túi khỏi tay mẹ tôi, qu-át lớn:
"Bà cất đi đâu đấy? Đồ ăn nhà này mà dễ mang đi thế à?"
Tôi ch;/ết sững. Mẹ tôi thì đỏ cả mặt, lúng túng:
"Tôi… tôi đâu có…"
Tôi cứng họng, tim đập mạnh vì x;/ấu hổ, mắt bắt đầu cay xè. Tôi định qu-át lại thì mẹ chồng lao vào bếp, tưởng bà cất đi nhưng nào có ngờ... 👇

Tr//ộm vàng của vợ đưa b///ồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên b/àn th/ờ, tôi cho/áng vá/ng khi nghe vợ nói lý do...T...
28/07/2025

Tr//ộm vàng của vợ đưa b///ồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên b/àn th/ờ, tôi cho/áng vá/ng khi nghe vợ nói lý do...
Tôi tên Lâm, năm nay ngoài 35, từng là người chồng mà ai cũng ngỡ là mẫu mực. Vợ tôi – Thảo – làm kế toán cho một công ty thực phẩm, hiền lành, chịu thương chịu khó, lại rất tin chồng. Có lẽ chính sự tin tưởng ấy đã khiến tôi từng bước trượt dài mà không nhận ra mình đang đ/ánh m/ất tất cả.
Vợ chồng tôi chung sống đã gần mười năm. Thảo dành dụm từng đồng để tích vàng, bảo sau này có con thì dùng làm vốn. Còn tôi, dạo gần đây lại vướng vào một mối quanhe sa//i tr//ái với một cô gái trẻ hơn gần chục tuổi tên là My. Cô ấy s/ành đi/ệu, thích đi du lịch, sống theo kiểu tận hưởng. Ở cạnh My, tôi cảm thấy mình như trẻ lại, như được ngư//ỡng m//ộ và chi//ều chu//ộng.
Và rồi, trong một phút m//ù quá//ng, tôi làm điều không tưởng.
Thảo có một chiếc hộp gỗ nhỏ cất trong tủ, bên trong là hơn mười cây vàng cô ấy âm thầm dành dụm suốt nhiều năm. Tôi biết mã khóa. Hôm đó, chờ lúc cô ấy đi làm, tôi lé//n mở hộp, lấy sạch, rồi lập tức đặt vé máy bay cùng My đi nghỉ dưỡng ở Đà Nẵng.
Chuyến đi kéo dài 4 ngày 3 đêm, nào là resort 5 sao, nào là nhà hàng sang trọng, tôi ti/êu x/ài không tiế/c tay. My vui vẻ lắm, cứ ríu rít như chim sẻ, còn tôi thì lâng lâng trong cảm giác “một lần sống cho bản thân”.
Ngày trở về, tôi không báo trước với vợ. Trong đầu tôi đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện “bịa” về việc đi công tác đột xuất. Thế nhưng… khi mở cửa bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi như muốn khu/ỵu xuố/ng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Đi làm cứ nửa tháng lại nhảy việc một lần , tôi quyết c-u:;a luôn giám đốc hơn tận 20 tu:;ổi để đổi đời, nào ng:ờ đêm tâ...
28/07/2025

Đi làm cứ nửa tháng lại nhảy việc một lần , tôi quyết c-u:;a luôn giám đốc hơn tận 20 tu:;ổi để đổi đời, nào ng:ờ đêm tân h:ôn vừa tắt điện thì sững người, tưởng đâu vớ được vàng mười...

Tôi tên Linh, quê nghèo, ba mẹ làm nông. Lên thành phố với đúng 4 triệu trong túi, tôi từng làm phục vụ quán nhậu, bán hàng livestream, rồi nhân viên hành chính lương bèo.

Tôi hiểu rõ một điều:

“Phụ nữ đẹp thì có quyền chọn. Nhưng phụ nữ đẹp và khôn — mới có cơ hội sống sun;/g s- ướ/ng cả đời.”

Thế là tôi nhắm tới một mục tiêu cụ thể:
Giám đốc công ty xây dựng – ông Thành, 55 tu-ổi, vợ m;/ất 5 năm, có 2 đứa con lớn, đang tìm người chăm sóc tuổi già.

Tôi xin vào làm lễ tân.

Sau 3 tháng, tôi từ lễ tân thành... bà chủ tập đoàn

Tôi biết ông Thành thích kiểu phụ nữ hiền lành, lễ phép, lại biết nấu ăn. tôi giả vờ quê mùa và biết điều.

Chỉ 3 tháng, ông ấy bỏ hết thư ký trẻ trung, chỉ tin tôi.

Rồi một hôm ông gọi tôi vào phòng, nói: 👇👇

Address

Tay Ho

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Review Phim Hay posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share