Sống Đẹp Mỗi Ngày

Sống Đẹp Mỗi Ngày SỐNG ĐẸP hơn mỗi ngày

Mỗi ngày, người cha gánh vác trên vai không chỉ là trách nhiệm mà còn là những ước mơ của cả gia đình. Anh lặng lẽ làm v...
23/05/2025

Mỗi ngày, người cha gánh vác trên vai không chỉ là trách nhiệm mà còn là những ước mơ của cả gia đình. Anh lặng lẽ làm việc không ngừng nghỉ, dẫu có mệt mỏi đến đâu, để đảm bảo rằng con cái mình có một cuộc sống đủ đầy và tương lai rộng mở hơn...

Chồng nói tăng ca kiếm thêm th-u nh-ập, vợ tin tưởng tuyệt đối, ai ngờ một lần theo dõi khiến cô ch-ết lặng…Tôi tên Huyề...
23/05/2025

Chồng nói tăng ca kiếm thêm th-u nh-ập, vợ tin tưởng tuyệt đối, ai ngờ một lần theo dõi khiến cô ch-ết lặng…

Tôi tên Huyền, 33 tuổi, hiện là giáo viên mầm non tại một trường tư trong thành phố. Công việc của tôi không quá c-ăng th-ẳng, th-u nh-ập tuy chỉ đủ trang trải cuộc sống nhưng đổi lại, tôi có thời gian chăm lo cho gia đình, nhất là cậu con trai ba tuổi. Gia đình tôi từng là niềm ao ước của nhiều người – cho đến khi sự yên ổn ấy bắt đầu r-ạn n-ứt từng chút một.

Chồng tôi – Minh – trước đây là kỹ sư xây dựng. Anh sống nội tâm, điềm đạm và hết lòng vì vợ con. Sau d-ịch, công ty anh ph-á s-ản, tiền l-ương bị n-ợ nhiều tháng, anh buộc phải rời việc. Không muốn tôi phải gồng gánh tất cả, anh quyết định chuyển sang lái taxi cho một hãng tư, làm ca đêm từ 7 giờ tối đến 4 giờ sáng hôm sau.

Tôi từng rất thương anh. Những đêm mưa gió, tôi thao thức, chỉ mong đừng có cuộc gọi nào từ bệnh viện hay công an. Nhiều lần, tôi dậy thật sớm nấu sẵn bữa sáng để anh về có cái ăn rồi nghỉ ngơi. Nhưng rồi, những quan tâm ấy dần bị x-ói m-òn bởi một điều khác – sự h-oài ngh-i.

Tiền lư-ơng anh đưa mỗi tháng ít đến khó hiểu, chỉ tầm 6–7 triệu, có tháng còn không đủ đóng học phí cho con. Tôi từng nhẹ nhàng hỏi:

— Có phải hãng trừ nhiều quá không anh?

Anh chỉ nhún vai, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ:

— Ừ, nào là tiền xăng, sửa xe, khách q-uỵt tiền... Em không hiểu được đâu.

Tôi không tr-anh c-ãi, chỉ lặng im. Nhưng nỗi bất an ngày một lớn, như lớp sóng ngầm dưới mặt nước tưởng chừng yên ả. Tôi bắt đầu để ý đến giờ anh về, cách anh tránh né khi tôi hỏi chuyện.

Một ngày, khi đang cho con ăn, tôi nhận cuộc gọi...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Nếu bạn vô tình để 3 món đồ sau đây trên bàn uống nước, không chỉ khiến tài lộc l-ẩn tr-ốn, mà còn dễ khiến gia đạo lục ...
23/05/2025

Nếu bạn vô tình để 3 món đồ sau đây trên bàn uống nước, không chỉ khiến tài lộc l-ẩn tr-ốn, mà còn dễ khiến gia đạo lục đục, phúc phần t-iêu t-án theo thời gian👇

18/05/2025

Từ 20/5: 3 tuổi Phúc Lớn Mệnh Lớn, Giàu Có Vô Biên, đặc biệt vị trí số 2
👇👇👇

Ba năm sau ly hôn, tôi mở lòng thêm một lần với vợ cũ, nhưng bí mật cô ấy giấu kín khiến tôi lặng người và không thể bướ...
16/05/2025

Ba năm sau ly hôn, tôi mở lòng thêm một lần với vợ cũ, nhưng bí mật cô ấy giấu kín khiến tôi lặng người và không thể bước tiếp

Tôi gặp lại Vy ở một buổi triển lãm nghệ thuật. Cô đứng đó, lặng lẽ ngắm bức tranh vẽ một người phụ nữ bế đứa trẻ trước biển. Tôi nhận ra bóng lưng ấy ngay lập tức, dù đã ba năm không gặp. Trong khoảnh khắc, những ký ức cũ trào về như cơn sóng dữ.

Tôi bước đến, lên tiếng gọi tên cô. Vy quay lại, ánh mắt bất ngờ lẫn lúng túng. "Minh... sao anh lại ở đây?" Cô nói nhỏ, tay nắm chặt túi xách. Bên cạnh cô là một bé trai tầm hai tuổi, đang nắm tay mẹ, nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe.

Chúng tôi ngồi lại trong quán cà phê gần đó. Câu chuyện ban đầu rụt rè, rồi dần dài hơn, thành thật hơn. "Thằng bé tên là Duy. Là con anh," Vy nói, giọng bình thản nhưng tôi thấy tay cô r:un. Tôi ch:ế:t lặng, tim như th:ắ:t lại. Tôi không biết phải phản ứng thế nào ngoài việc nhìn con trai mình, thằng bé mà tôi chưa từng biết đến sự tồn tại.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Chỉ vài tuần sau khi mẹ vợ đến ở, con rể bắt đầu ho:ảng lo:ạn. Những câu chuyện râm ran từ xung quanh khiến anh càng thê...
14/05/2025

Chỉ vài tuần sau khi mẹ vợ đến ở, con rể bắt đầu ho:ảng lo:ạn. Những câu chuyện râm ran từ xung quanh khiến anh càng thêm bất an

Tôi tên Duy, năm nay ba mươi sáu tuổi, là kỹ sư xây dựng, sống cùng vợ và con trai nhỏ trong căn nhà hai tầng mới xây ở vùng ven ngoại ô. Vợ tôi – Ly – là một người phụ nữ hiền lành, biết điều và rất hiếu thảo với mẹ. Vì thế, tôi không thể từ chối khi cô đề nghị đón bà Mai – mẹ cô – từ quê lên ở cùng.

Bà Mai vốn sống một mình ở quê từ sau khi chồng mất. Tôi từng gặp bà vài lần, ấn tượng về một người phụ nữ ít nói, ánh mắt lúc nào cũng như nhìn xuyên qua người đối diện. Lúc bà bước vào nhà, trời đổ cơn mưa nhỏ. Không hiểu sao, tôi bất giác rùng mình, như thể có thứ gì đó vô hình đi theo bà bước vào.

Ban đầu, mọi thứ bình thường. Bà Mai lặng lẽ dọn dẹp, nấu ăn, chăm cháu. Nhưng chỉ sau vài ngày, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Ban đêm, tôi hay nghe tiếng bước chân đi lại ngoài hành lang – rất chậm, như thể ai đang dò từng bước.

Có hôm, tôi tỉnh giấc giữa đêm vì nghe tiếng ru con văng vẳng từ tầng trệt, trong khi con tôi đang ngủ ngon bên cạnh. Xuống dưới, không thấy ai, nhưng bóng đèn ở bếp chập chờn, cứ sáng rồi tắt. Bà Mai thì vẫn nằm yên trong phòng, cánh cửa đóng chặt.

Tôi đem chuyện kể với Ly, cô cười bảo: “Chắc anh mệt nên mơ thôi. Mẹ thì ngủ còn sâu hơn em ấy chứ.” Tôi cố tin là mình tưởng tượng, nhưng những chuyện lạ ngày một nhiều.

Có hôm tôi đi làm về, thấy tấm ảnh cưới treo tường bị úp ngược, khung hình còn dính một vệt như dấu tay bằng đất bẩn. Ly thề không ai trong nhà động vào. Bà Mai nhìn ảnh đó, chỉ im lặng, rồi quay đi không nói lời nào.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Em gái cùng cha khác mẹ được bố cưng chiều hết mực, thậm chí được sang tên cả nhà. Còn tôi – con gái đầu – chỉ là cái bó...
14/05/2025

Em gái cùng cha khác mẹ được bố cưng chiều hết mực, thậm chí được sang tên cả nhà. Còn tôi – con gái đầu – chỉ là cái bóng mờ ông lướt qua ngoài phố

Tôi dừng xe trước ngôi biệt thự màu trắng nằm giữa khu phố yên tĩnh. Đó là nhà của bố – người tôi từng gọi là “người hùng” thuở bé, giờ chỉ còn là một cái tên lặng thinh trong danh bạ điện thoại. Tôi tắt máy, ngồi yên, tay vẫn nắm chặt tay lái như thể nếu buông ra thì mọi kỷ niệm cũ sẽ ào ạt tràn về, cuốn tôi đi.

Ngày mẹ tôi m:ất, ông không đến. Một cuộc điện thoại cũng không. Tôi chờ. Chờ đến khi bàn tay mẹ lạnh đi, tôi vẫn chờ ông gọi về. Nhưng thứ duy nhất tôi nhận được là một lời nhắn từ dì – người vợ mới của bố: “Bác trai bận công chuyện không về được, cháu lo liệu giúp.” Thế đấy, “bác trai” – cách gọi ấy như một cú đ:ấm vào lòng.

Tôi tên Nguyên. 29 tuổi. Hiện là giáo viên dạy vẽ ở một trung tâm nhỏ. Không giàu có, không nổi bật, nhưng đủ sống. Tôi không còn kỳ vọng gì vào mối quan hệ với bố từ ngày biết ông đã chuyển quyền sở hữu toàn bộ tài sản, trong đó có căn nhà mẹ tôi từng gắn bó, cho cô em gái cùng cha khác mẹ – một đứa trẻ chưa từng gọi tôi là anh.

Tôi từng ghé nhà ông một lần, cách đây ba năm. Ông ra mở cửa, nhìn tôi rất lâu, rồi chỉ nói một câu: “Chuyện đã qua, đừng khuấy lên nữa.” Tôi đứng dưới hiên mưa, áo ướt đẫm, còn ông đóng cửa lại. Từ đó, tôi không bao giờ quay lại.

Vậy mà hôm nay, chính cô em ấy – tên Phương – nhắn tôi: “Anh Nguyên, bố đang ở bệnh viện. Em nghĩ… anh nên đến.” Tôi không trả lời tin nhắn, nhưng cuối cùng vẫn chạy xe đến đây, như một phản xạ.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Chưa từng thăm nom cha lúc bệnh, chỉ vì ghét cảnh ngh:èo t:úng. Đến khi cha qu:a đ:ời, đọc từng dòng thư cha viết, anh n...
13/05/2025

Chưa từng thăm nom cha lúc bệnh, chỉ vì ghét cảnh ngh:èo t:úng. Đến khi cha qu:a đ:ời, đọc từng dòng thư cha viết, anh như bị b:óp ngh:ẹt bởi cảm giác tội lỗi không thể xóa nhòa

Tôi tên là Thành. Từ nhỏ, tôi luôn sống trong cảm giác xấu hổ vì xuất thân của mình.

Cha tôi – ông Sáu – là người đàn ông làm nghề vá lưới ở một làng chài ven biển. Tấm lưng của ông lúc nào cũng cong xuống vì phải ngồi hàng giờ trên bãi cát nắng g:ắt, những ngón tay chai sạn vì cầm kim lưới, và bàn chân lúc nào cũng trầy trụa vì giẫm lên vỏ hàu, mảnh lưới r:ách.

Tôi gh:ét cái ngh:èo. Gh:ét cả cái cách cha tôi sống cam chịu. Ngày tôi học cấp 2, thầy cô tổ chức buổi họp phụ huynh đầu tiên, tôi bảo cha:
“Con nói trước, cha đừng mặc cái áo cũ đó đến trường. Mấy bạn con mà thấy là kỳ lắm.”

Ông Sáu chỉ im lặng. Tối đó, ông lặng lẽ giặt cái áo cũ, hong trước bếp lửa. Sáng hôm sau, ông không đến. Mẹ nói cha bảo “bận vá lưới cho khách gấp”. Tôi biết, đó chỉ là cái cớ.

Suốt những năm học, tôi càng học giỏi, càng xa cha. Tôi lao vào học, mơ về thành phố, về những con người không bị mùi biển ám vào tóc, không phải nhìn đôi dép tổ ong rách lẹp xẹp cha đi mỗi ngày.

Năm tôi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở Sài Gòn, cha tôi chỉ gọi một cuộc ngắn, hỏi:
“Con lên đó có đủ tiền ăn học không?”
Tôi lạnh lùng trả lời: “Con tự xoay được.”
Rồi tắt máy, chẳng thèm hỏi lại ông sống sao, mùa biển này cá có nhiều không.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Bố vừa nhắc đến chuyện kết hôn, tôi đã k:ịch li:ệt phản đối. Nhưng sau một bữa cơm gia đình, gặp cô con gái riêng của bà...
13/05/2025

Bố vừa nhắc đến chuyện kết hôn, tôi đã k:ịch li:ệt phản đối. Nhưng sau một bữa cơm gia đình, gặp cô con gái riêng của bà ấy, tôi lại nài nỉ bố cưới càng sớm càng tốt

Bốn tháng qua, tôi đã không ngừng tìm cách ngăn cản bố kết hôn với người phụ nữ mà ông cho là người bạn đời lý tưởng của mình. Mẹ tôi đã qu:a đ:ời cách đây hai năm, và tôi chưa bao giờ chuẩn bị sẵn tâm lý để nhìn thấy một người phụ nữ khác bước vào cuộc sống của chúng tôi. Bố là người duy nhất tôi có, và tôi không thể chấp nhận một sự thay đổi quá lớn trong gia đình mình.

Mỗi lần bố nhắc đến việc cưới vợ mới, tôi lại cảm thấy bối rối, bất an. Tôi không thể hình dung một cuộc sống mới mà thiếu bóng dáng của mẹ. Mặc dù tôi không muốn tỏ ra chống đối trực tiếp, nhưng trong lòng, tôi đã làm mọi thứ có thể để khiến bố phải suy nghĩ lại. Tôi đã tránh mặt, lạnh nhạt và cố gắng thuyết phục ông rằng mình không cần có một người mẹ kế. Tôi tưởng rằng bố sẽ hiểu và dừng lại, nhưng ông vẫn kiên quyết với quyết định của mình.

Một ngày nọ, bố bảo tôi đến nhà người phụ nữ mà ông sắp cưới. Cô ấy là cô gái mà tôi chỉ mới nghe qua một vài lần, và không biết gì nhiều về cô ấy ngoài những lời khen ngợi mà bố luôn nói. Tôi cảm thấy mình không muốn đi chút nào, nhưng vẫn phải nghe theo lời bố. Cuối cùng, tôi quyết định đến gặp cô ấy, để xem liệu có thể tìm thấy lý do gì để ngăn cản chuyện này.

Khi tôi đến, tôi được giới thiệu với người phụ nữ tên Minh, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng và thân thiện. Tôi cảm nhận được một sự ấm áp trong thái độ của cô ấy, nhưng lòng tôi vẫn không thể thay đổi được. Minh có vẻ không giống mẹ tôi, và tôi không thể nhìn cô ấy mà không nhớ đến người phụ nữ đã kh:ất. Nhưng dù sao, cô ấy cũng là một người hoàn toàn mới mẻ trong cuộc sống của tôi.

Vài phút sau, Minh giới thiệu tôi với con gái của cô, Thảo. Thảo là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, có một vẻ đẹp bình dị, nhưng lại rất thu hút. Tôi đã không mong đợi điều gì đặc biệt từ cô ấy, nhưng ngay từ lúc đầu, tôi đã cảm thấy một sự kết nối lạ kỳ.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Nàng dâu ích kỷ chỉ coi bố chồng là phi:ền toái trong nhà. Nhưng khi ông ra đi, một sự thật đau lòng khiến cô phải sống ...
13/05/2025

Nàng dâu ích kỷ chỉ coi bố chồng là phi:ền toái trong nhà. Nhưng khi ông ra đi, một sự thật đau lòng khiến cô phải sống trong hối hận t:ột cùng

Hương, một cô gái trẻ năng động và đầy th:am vọng, luôn sống theo đuổi công việc và những mục tiêu cá nhân. Cô luôn cảm thấy việc phải chăm sóc người lớn tuổi là một gánh nặng. Cùng với Lâm, chồng cô, họ sống trong căn nhà rộng rãi, và dù họ có đủ điều kiện, nhưng Hương vẫn không cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Điều này, phần lớn, bắt nguồn từ thái độ lạnh nhạt của cô đối với bố chồng, ông Trí, một người đàn ông đã già yếu, sống chung với họ.

Ông Trí, người đã một đời lao động vất vả, giờ đây sống những ngày cuối cùng trong lặng lẽ. Cô chưa bao giờ thực sự nhìn thấy nỗi cô đơn trong ánh mắt ông. Mỗi buổi sáng, khi ông ngồi ở góc vườn, đôi mắt ông nhìn xa xăm, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó. Nhưng Hương thì không bao giờ để ý. Cô luôn bận rộn với công việc, với những cuộc gọi điện, những dự án quan trọng, và luôn cảm thấy việc chăm sóc ông chỉ làm lãng phí thời gian của mình.

Mỗi lần bà Trí hỏi có cần giúp đỡ gì không, Hương đều bỏ qua, hoặc đơn giản chỉ đáp lại vài câu ngắn gọn cho có. Những lần ông cần cô làm một việc gì đó đơn giản như đi mua thuốc hay giúp đỡ trong nhà, cô luôn lơ đãng, có khi còn từ chối. Cô nghĩ rằng ông đã sống cả đời, giờ chỉ cần nghỉ ngơi và để yên cho mình. Cô không nhận ra rằng, phía sau mỗi câu hỏi nhẹ nhàng của ông, là một tâm hồn già cỗi đang khát khao sự quan tâm, là một tình yêu thương sâu lắng không bao giờ được đáp lại.

Thế rồi, một ngày, ông Trí đột ngột qu:a đ:ời. Cái ch:ế:t của ông đến một cách bất ngờ, và Hương vẫn không thể cảm nhận được sự mất mát. Cô tham gia t:ang lễ một cách miễn cưỡng, lo lắng hơn cho công việc, những cuộc họp, và cuộc sống riêng của mình. Lâm, chồng cô, luôn đau buồn và cảm thấy bối rối, nhưng cô thì lại tỏ ra thờ ơ. Chỉ đến khi tang lễ kết thúc và họ bắt đầu dọn dẹp những di sản của ông Trí, mọi chuyện mới thực sự thay đổi.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Cô từng oán gi:ận mẹ vì tuổi thơ thiếu thốn, không thèm nhìn mặt mẹ những năm cuối đời. Chỉ đến khi mẹ mất, cô mới biết ...
13/05/2025

Cô từng oán gi:ận mẹ vì tuổi thơ thiếu thốn, không thèm nhìn mặt mẹ những năm cuối đời. Chỉ đến khi mẹ mất, cô mới biết mình đã hiểu lầm cả đời

Cô luôn cảm thấy mình là nạn nhân của một gia đình ngh:èo khó. Mẹ cô, một phụ nữ vất vả, không ngừng làm việc để kiếm tiền nuôi con ăn học, là người mà cô cảm thấy thật xa cách. Những ngày thơ ấu của cô trôi qua trong căn nhà nghèo nàn với những bữa cơm đơn giản, những chiếc áo cũ kỹ mà mẹ cố gắng vá víu để cô có thể mặc đẹp. Trong mắt cô, mẹ là một người không biết cách làm cho cuộc sống trở nên dễ dàng hơn, không biết cách sống vui vẻ như những bà mẹ khác mà cô nhìn thấy ở trường.

Cô không ít lần tỏ ra khó chịu, thậm chí chỉ trích mẹ vì những thiếu thốn mà cô phải chịu đựng. Cô không hiểu được rằng mẹ đã phải đánh đổi rất nhiều để cô có thể bước đi trên con đường học vấn, để có thể ngồi trên những chiếc ghế êm ái của trường học, trong khi mẹ vẫn phải vật lộn với công việc nhà cửa, đồng áng. Cô chỉ thấy những thiếu thốn mà mình phải gánh chịu, mà không một lần nhìn thấy sự hy sinh của mẹ.

Khi cô bước vào tuổi trưởng thành, tất cả những khó khăn, vất vả của mẹ đã không còn là mối quan tâm của cô nữa. Cô đã có công việc riêng, những cuộc vui bên bạn bè, những chuyến du lịch xa hoa. Những cuộc gọi về nhà dần trở nên thưa thớt, chỉ là những câu hỏi vội vàng về sức khỏe mẹ. Cô không còn nghĩ về những món quà nhỏ mà mẹ luôn cố gắng để dành dụm cho cô trong những dịp đặc biệt, vì cô tin rằng mẹ là người chẳng có gì quan trọng ngoài việc lo cho cô.

Một ngày, cô nhận được điện thoại thông báo mẹ b:ệnh nặng. Cô cảm thấy lo lắng, nhưng lại không thể gác lại công việc để về thăm. Những buổi họp quan trọng, những deadline công việc, những cuộc hẹn vui vẻ với bạn bè khiến cô không thể bỏ lại tất cả. Mẹ đã sống được bao lâu rồi, có phải chỉ vài ngày nữa mẹ sẽ qua đi? Nhưng cô không thể ngờ, những ngày cuối cùng của mẹ lại chính là lúc cô phải đối mặt với sự thật mà mình chưa từng nghĩ đến.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Ô tô vừa đỗ trước cửa, mấy bà hàng xóm đã rỉ tai nhau: “Không có đại gia thì con bé lấy đâu ra tiền?” – nghe mà tức ngh:...
12/05/2025

Ô tô vừa đỗ trước cửa, mấy bà hàng xóm đã rỉ tai nhau: “Không có đại gia thì con bé lấy đâu ra tiền?” – nghe mà tức ngh:ẹn cổ

Chiếc xe màu đen lặng lẽ đỗ trước cổng nhà tôi vào một buổi chiều không mưa, không nắng. Tôi chỉ nghĩ đơn giản: “Con bé làm được thì mua, chuyện thường thôi.” Nhưng hàng xóm thì không nghĩ vậy. Chưa tới tối, cả xóm đã rộ lên tin đồn: “Nhà bà Mai sướng thật, có con gái quen đại gia.”

Tôi nghe mà như ngh:ẹn ngang họng.

Chưa bao giờ tôi thấy một chiếc xe có thể gây bão như vậy. Bà Tư ngồi ở bậc tam cấp nhà bên, vừa xé rau vừa lẩm bẩm: “Xe này giá chắc phải tiền tỉ. Đứa nào làm công ăn lương sao mua nổi?” Rồi như sực nhớ ra điều gì, bà quay sang tôi, nheo mắt: “Mà bé Ngân dạo này hay về trễ nhỉ? Điệu lắm ấy nhỉ?”

Tôi chỉ cười gượng. Cười để che đi cái giận đang lặng lẽ dâng lên.

Tôi biết con gái mình. Biết hơn ai hết. Ngân là đứa sống nguyên tắc, cứng đầu nhưng chân thành. Hồi còn học cấp ba, nó không xin tiền tiêu vặt, tự đi phát tờ rơi. Đại học thì làm thêm đủ thứ: phục vụ quán cà phê, trợ giảng tiếng Anh, thậm chí làm nội dung cho các trang bán hàng online.

Nó chẳng bao giờ kể kh:ổ. Chỉ lặng lẽ làm. Mà người ta chỉ nhìn thấy chiếc xe.

Tối hôm ấy, tôi ngồi chờ nó về. Vừa bước vô cửa, nó chưa kịp cởi giày, tôi đã hỏi thẳng: “Con nghe mẹ hỏi thật – con có đang vướng gì không?” Nó ngớ người. Mắt nó chớp nhẹ. Rồi nó hiểu.

“Mẹ nghe ai nói rồi đúng không?” – Giọng nó không hờn trách, chỉ trầm xuống.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Address

Tay Ho

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sống Đẹp Mỗi Ngày posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share