
05/07/2025
3.2 Chương 3: HỒI SINH HUYỀN TÍCH
(truyện ngắn Cấm Hà Huyền Tích) tác giả: Nguyễn Thanh Tuấn a.k.a Stephen Nguyen
( Ấn vào đọc thêm ở caption để theo dõi truyện, chúng tôi sẽ đánh số từng post để độc giả tiện theo dõi thứ tự)
***
Sự hoảng loạn bên trong Thanh Tú dẫn cô đến với thế giới của những ảo ảnh kì lạ, đó là một không gian đen tối mở ra hai cánh cổng khác nhau. Cánh cổng thứ nhất khắc một dòng chữ: Sự Cô Độc, cánh cổng thứ hai là Sự Tuyệt Vọng. Cô lựa chọn bước vào cảnh cổng thứ nhất. Ngay lập tức bên trong cánh cửa của Sự Cô Độc Thanh Tú thấy vị Thánh nữ đứng một mình trên đỉnh núi, nhìn xuống mảnh đất có vẻ như vừa được khai hoang. Đằng sau lưng bà là sự xì xào, nghi kị của những người dân có vẻ như đã sinh sống lâu ở đây. Họ có vẻ sợ hãi sức mạnh và sự khác biệt của bà. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má bà và bà hiên ngang đứng trước bãi đất trống trước những cơn gió thổi như xé tan không gian tạo ra nỗi cô đơn đến tột cùng.
"Ngươi thấy không?" Giọng Hồ Quang vang vọng, "Thánh nữ của các ngươi cô độc lắm. Không ai hiểu rằng bà đã phải mang gánh nặng đó một mình suốt hàng ngàn năm qua."
Dứt lời, không gian nơi Thanh Tú chứng kiến bỗng chuyển sang căn phòng thứ hai sau cánh của của Sự Tuyệt Vọng, đó là khung cảnh chiến trường khốc liệt. Nữ tướng chiến đấu kiệt sức, áo giáp rách nát, máu nhuộm đỏ cả hai cánh tay và khuôn mặt của bà. Con quái vật Cấm Hà gầm rống, như đang muốn nuốt chửng mọi thứ trên dòng sông. Có vẻ như Nữ tướng biết mình phải hy sinh thân mình để phong ấn nó. Đó có thể là một ý nghĩ táo bạo và là một sự hy sinh thầm lặng không ai biết, không ai ca ngợi, chỉ có sự thật trần trụi bị quên lãng. "Ngươi nhìn đi… Bà đã gieo mình vào vực thẳm của sự quên lãng trước sự vô ơn của chính lũ hậu duệ các người" tiếng của tên hậu duệ Hồ Quang đầy ma mị, "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn vậy sao? Mọi nỗ lực của ngươi rồi cũng tan thành tro bụi!"
Trước mắt Thanh Tú lúc này mọi thứ bốc cháy và sụp đổ… Một hình ảnh bi thương như cô đang quan sát từ phía xa khi vị nữ tướng gieo mình xuống dòng sông. Mọi thứ xunh quanh tan chảy thành tro tàn và một màu đỏ rực của máu nhuốm đầy không khí. Cô cảm thấy khó thở, nước mắt tự nhiên tuôn ra, cảm giác như cô cũng đang rơi tự do trong không trung rồi đập mạnh xuống mặt nước. Cô thấy mình chìm dần vào lòng sông, phía trên là những luồng sáng lập lòe của đuốc, những mũi tên tẩm dầu, những thanh gươm, ngọn giáo dính máu tươi chìm theo cô, máu và những manh giáp đồng… tất cả lắng đi trong tuyệt vọng…
Bạn nghĩ sao về những ảo ảnh mà Thanh Tú đang trải qua? Làm cách nào để cô có thể thoát khỏi tình thế này?
(Còn tiếp)
© Nguyễn Thanh Tuấn (Stephen Nguyen)
(Tất cả các tình tiết, nhân vật và sự kiện trong truyện ngắn này hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng; mọi sự trùng hợp, nếu có, chỉ là ngẫu nhiên.)