Nguyễn Kiều Trang

Nguyễn Kiều Trang NỘI DUNG TRUYỆN NGẮN MANG TÍNH CHẤT GIẢI TRÍ KHÔNG CÓ THẬT

Xe t-ang vừa rẽ khỏi cổng làng thì chú rể ở đám cưới kế bên bỗng lao ra gõ liên tục vào q-u/an t-ài, miệng hét không ngừ...
07/08/2025

Xe t-ang vừa rẽ khỏi cổng làng thì chú rể ở đám cưới kế bên bỗng lao ra gõ liên tục vào q-u/an t-ài, miệng hét không ngừng, ai cũng tưởng cậu ta bị hâ-m cho đến khi chiếc q;/uan t;/ài bắt đầu xuất hiện tiếng động...
-Hôm ấy, làng Phúc Sơn có hai sự kiện trùng ngày: Một là đám cưới của Minh – cậu kỹ sư trẻ mới từ thành phố về cưới vợ. Hai là đám ta-ng của bà Cúc – người phụ nữ sống một mình, q-ua đ-ời độ;/t n;/gột trong đêm.
Cổng làng chỉ một con đường, nên xe cưới vừa rước dâu xong thì xe tang cũng nối đuôi rẽ theo hướng ra ng-hĩa tr-ang.
Ai cũng nghĩ mọi chuyện sẽ trôi qua êm đềm… cho đến khi chú rể Minh – giữa lúc đang đứng bên vợ làm lễ ra mắt họ hàng – bỗng trừng mắt, vứt bó hoa cưới, tháo chạy ra giữa đường, lao thẳng tới xe tang, đập mạnh vào nắp quan tài và gào lên:
“Mở ra! Mở ra ngay! Cả làng ch-ết sững. Có người nghĩ cậu bị m-a nhập. Có người bảo cậu sợ lấy vợ quá hóa đi-ên.
Nhà gái thì xôn xao, mẹ cô dâu toan kéo con bỏ chạy.
Nhưng… đúng lúc đó, từ trong quan tài bỗng... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Chồng tôi cứ đêm đến là sang phòng con gái lớn ngủ, tôi nghi ngờ và gắn ca/m/er/a, kết quả khiến tôi nô/n thố/c👇Tôi từng...
07/08/2025

Chồng tôi cứ đêm đến là sang phòng con gái lớn ngủ, tôi nghi ngờ và gắn ca/m/er/a, kết quả khiến tôi nô/n thố/c👇

Tôi từng nghĩ mình là người mẹ tốt. Một người phụ nữ từng trải qua một đời chồng, ôm con gái nhỏ về sống cùng người chồng thứ hai – người đàn ông mà tôi tin là dịu dàng và bao dung. Anh chưa từng một lời phân biệt, chưa từng khiến con tôi thấy mình là "con riêng".

Nhưng thời gian gần đây, tôi bắt đầu thấy có điều gì đó sai sai.

Con gái tôi năm nay lên bảy. Từ nhỏ, bé đã khó ngủ, hay khóc đêm và gi/ật m/ình giữa chừng. Tôi tưởng do thiếu cha, nên từ khi có "bố mới", tôi kỳ vọng con sẽ ổn hơn. Nhưng không. Bé vẫn hay khóc đêm còn kh/óc th/ét làm hàng xóm phàn nàn.

Một tháng gần đây, tôi thấy chồng mình cứ nửa đêm lại lặng lẽ rời khỏi phòng. Tôi hỏi thì anh nói là đau lưng, sang phòng khách nằm cho thoải mái. Nhưng có đêm tôi tỉnh giấc, không thấy anh đâu, tôi đi tìm thì thấy cửa phòng con gái đang hé mở, ánh đèn ngủ màu cam hắt ra. Anh đang nằm trên giường cùng con bé. Tôi nổi giận, hỏi thì anh chỉ nói: "Con bé khóc quá, anh sang dỗ một chút rồi ngủ quên".

Tôi bắt đầu nghi ngờ, không phải vì không tin chồng, mà vì tôi sợ. Tôi đã từng nghe nhiều câu chuyện á/m ả/nh và tôi hoan/g m/ang. Tôi gắn ca/m/era/ gi/ấu trong góc phòng con bé, để nhỡ có điều không hay thật thì tôi cũng đầy đủ bằng chứng.

Đêm đầu tiên, tôi bật c/am/e/ra xem. Lúc 2 giờ sáng, con bé bật dậym Vài phút sau, chồng tôi mở cửa, trời ơi......ĐỌC TIẾP PHẦN 2 CỦA CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇

Thằng bé đạp xe rạc cả chân vẫn cố đuổi theo chiếc xe bus sắp rẽ vào cao tốc, gọi khàn giọng tài xế cũng không chịu dừng...
07/08/2025

Thằng bé đạp xe rạc cả chân vẫn cố đuổi theo chiếc xe bus sắp rẽ vào cao tốc, gọi khàn giọng tài xế cũng không chịu dừng và rồi 10 phút sau tất cả người trên chiếc xe đều...
Trưa hè oi ả, thằng bé Hào mới 12 tu-ổi, chân đất, người gầy rộc, mặt đỏ bừng vì chạy nắng. Nó đang đạp chiếc xe đạp cũ mèm, xích kêu lạch cạch, bám đuổi theo chiếc xe buýt tuyến 43 – chuyến cuối cùng rời bến lúc trưa – đang từ từ rẽ vào đường cao tốc.
Nó gào lên trong hơi thở đứt quãng:
– Dừng lại! Bác ơi, chờ cháu với! Trên xe…
Không ai nghe.
Tài xế vẫn nhìn thẳng. Hành khách bên trong ngoái lại nhìn cậu bé nhỏ thó qua cửa kính, ánh mắt tò mò rồi thờ ơ quay đi. Một cô gái rút điện thoại ra quay clip cười cợt:
– Tội nghiệp, chắc chạy nhầm tuyến.
Rồi xe buýt rẽ ngoặt, biến mất sau khúc cua cao tốc.
Hào ngã khuỵu bên vệ đường, chân trầy xước, mồ hôi chảy dài. Nó gào lên một lần cuối. Nào ngờ đâu 10 phút sau cả xóm nhỏ rú-ng độ;/ng khi nghe tin...👇👇

"Anh Cả 2 cuốn sổ đỏ, anh hai được 2 số tiết kiệm 15 tỷ, còn cái Lan ta cho 1 chỉ vàng dù gì cũng sắp lấy chồng"...nghe ...
07/08/2025

"Anh Cả 2 cuốn sổ đỏ, anh hai được 2 số tiết kiệm 15 tỷ, còn cái Lan ta cho 1 chỉ vàng dù gì cũng sắp lấy chồng"...nghe lời di chúc xong Lan đứng hình vì từ lúc ba ốm nặng 5 năm nay đều mình cô chăm sóc vậy mà....
Ngày ba mất, căn nhà nhỏ đông nghịt họ hàng. Ai cũng biết ông là người nghiêm khắc, công bằng, nên khi di chúc được mở ra, không ai dám bàn ra tán vào.
Luật sư cầm tờ giấy, chậm rãi đọc rõ từng dòng:
– “Anh cả – Phạm Văn Hưng, được nhận 2 cuốn sổ đỏ căn nhà và mảnh đất ở quê.
– Anh hai – Phạm Văn Dũng, được nhận 2 sổ tiết kiệm tổng cộng 15 tỷ.
– Còn cái Lan… ta cho 1 chỉ vàng, dù gì nó cũng là con gái, cũng sắp lấy chồng rồi, coi như của hồi môn.”
Cả nhà lặng đi trong vài giây. Còn Lan – cô gái gầy gò, đôi mắt đỏ hoe vì thức trắng nhiều đêm – thì như chế//t lặng.
Ba ốm liệ//t giường 5 năm. Mẹ mất sớm. Hai anh đi làm ăn xa, về mỗi Tết. Từ thay b/ô đút cháo, thuốc men, đến những đêm ba khó thở phải chạy xe đưa đi viện, tất cả chỉ có một mình Lan.
Cô bỏ việc ở thành phố, về quê ở hẳn, không chồng con, không bạn bè. Chỉ có ba, chiếc giường bệnh và mùi thuốc sá//t trùng....nhìn cô em gái duy nhất thẫn thờ...2 anh đã quyết định làm 1 việc khiến cả làng nể phục ...xem thêm dưới bình luận 👇

Xe ta-ng vừa chở người mấ;/t rời khỏi cổng nhà đi h;/ỏa thi;/êu thì chiếc xe cứu thươ-ng lao theo sau, bác sĩ hét lớn “D...
07/08/2025

Xe ta-ng vừa chở người mấ;/t rời khỏi cổng nhà đi h;/ỏa thi;/êu thì chiếc xe cứu thươ-ng lao theo sau, bác sĩ hét lớn “Dừng lại, có s-ai s-ót lớn rồi!”, ai cũng nghĩ nhầm ca cấp cứu, nhưng rồi đúng 10 phút sau...

Buổi sáng hôm đó, cả dòng họ nhà bà Tư đứng nghiêm trang ti-ễn bi-ệt bà lần cuối. Sau gần một tuần nằm viện không qua khỏi vì tai biế-n nặng, bà được bác sĩ xác nhận đã m-ất lâm sàng, bệnh viện hoàn tất thủ tục, bàn giao th;/i t;/hể về cho gia đình lo hậu sự.

Ta-ng lễ diễn ra suôn sẻ, chỉ còn bước cuối: đưa đi hỏ;/a t;/áng.

Lúc chiếc xe tan-g chầm chậm lăn bánh rời khỏi cổng nhà, tiếng khóc ai o-án vang cả con hẻm nhỏ. Nhưng chưa đầy hai phút sau, một tiếng còi hụ chát chúa vang lên phía sau.
Chiếc xe cứu thương bật đèn, rú còi đuổi sát xe tang, khói bốc mù mịt, bánh rít lên dưới đường nhựa.

Cả gia đình giật mình quay lại.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng nhảy xuống, tay cầm hồ sơ, vừa chạy vừa hét lớn:

– “DỪNG LẠI! DỪNG NGAY XE TANG LẠI!
CÓ SAI SÓT LỚN RỒI!”
Tài xế xe tan-g nhìn quanh, rồi vẫn tiếp tục chạy. 10 phút sau.
Cả nhà hóa đá khi thấy trong qu-an t-ài... đọc tiếp tại bình luận 👇👇

"TRƯỚC KHI M;/ẤT, NGƯỜI CHA CHỈ DẶN CON TRAI ĐÚNG MỘT CÂU: ""KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC ĐÀO GỐC CÂY XOÀI SAU VƯỜN."" 49 NGÀY SAU...
07/08/2025

"TRƯỚC KHI M;/ẤT, NGƯỜI CHA CHỈ DẶN CON TRAI ĐÚNG MỘT CÂU: ""KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC ĐÀO GỐC CÂY XOÀI SAU VƯỜN."" 49 NGÀY SAU, CẬU CON TRAI TÒ MÒ ĐÀO TUNG VƯỜN LÊN VÀ TÌM THẤY THỨ B/Ẽ B;/ÀNG...
Cha tôi – một người đàn ông quê mùa, sống cả đời bên gốc xoài sau vườn nhà. Cây ấy là niềm tự hào của ông, chẳng phải vì sai quả ngon ngọt, mà vì ông từng bảo: “Nó trồng năm con ra đời. Cây sống thì cha yên.”
Ngày ông h/ấp h/ối, chỉ nói đúng một câu duy nhất trước khi trút hơi thở:
“Dù có chuyện gì… cũng không bao giờ được đào gốc xoài sau vườn.”
Không lý do. Không giải thích. Câu dặn dò ấy như hằn trong óc tôi.
Cha m-ất, tôi lo m-a chay chu đáo. 49 ngày trôi qua, họ hàng đến viế/ng xong, vườn nhà lại vắng lặng.
Thế nhưng, cái câu ông dặn cứ quanh quẩn trong đầu. Vì sao lại cấ;/m? Có gì dưới đó?
Tôi đấu tranh tư tưởng mấy ngày liền. Cuối cùng, vào một chiều trời sụp mưa, tôi lấy cuốc lén ra sau vườn, nơi gốc xoài nằm trơ trọi. Tôi đào.
Chưa tới nửa mét, tôi va vào thứ gì đó cứng.
Tôi tim đập thình thịch, bới thêm thì càng cứng, tôi dùng xà beng cạy ra…
Và tôi c;/hết sững.
Bên trong không phải vàng bạc mà lại là 1 b-;ộ xươ/;ng...Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Ngày anh trai t/ái h/ôn, mẹ mời chị dâu cũ 'c/au đi/ếc' đến để tr/êu ng/ươi, chị vừa xuất hiện bà đã đứng không vững, vì...
07/08/2025

Ngày anh trai t/ái h/ôn, mẹ mời chị dâu cũ 'c/au đi/ếc' đến để tr/êu ng/ươi, chị vừa xuất hiện bà đã đứng không vững, vì bên cạnh chị ấy là...
Hôm nay là ngày cưới của anh Hoàng – anh trai tôi. Từ sáng sớm, nhà cửa đã rộn ràng tiếng cười nói, khách khứa tới lui. Mẹ tôi mặc bộ áo dài đỏ thêu rồng phượng, gương mặt rạng rỡ nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ hả hê khó hiểu. Mọi người tưởng mẹ vui vì con trai lấy vợ mới, nhưng tôi biết rõ trong lòng bà đang đắc thắng vì đã mời một vị khách đặc biệt – chị dâu cũ.
Chị dâu cũ của tôi tên Lan. Ba năm trước, chị bị mẹ và anh Hoàng é//p l//y h//ôn chỉ vì mãi không sinh được con. Dù chị đã ch//ạy ch//ữa khắp nơi, uống đủ thứ thuốc bắc thuốc nam, cuối cùng vẫn bị đu//ổi ra khỏi nhà trong tủ//i nh//ục. Ngày ấy, mẹ tôi còn bu/ông l/ời c//ay ngh//iệt: “Cô c////út đi, vô dụng thì đừng mơ làm dâu nhà này.”
Tôi từng thư/ơng chị lắm. Chị hiền lành, đ/ảm đ/ang, chăm sóc gia đình chu đáo. Nhưng đứng trước ý muốn của mẹ và sự im lặng b//ạc bẽ//o của anh trai, chị chỉ biết gạ/t nước mắt ký đơn l//y h//ôn rồi dọn đi trong đêm mưa tầ//m t/ã.
Mẹ tôi vẫn luôn c//ay c//ú vì chị rời đi quá dễ dàng, không va//n x//in ní//u k//éo. Nên khi anh Hoàng sắp cưới vợ mới, bà lập tức nhờ người gửi thiệp cho chị, chỉ để “khoe” rằng con trai bà cuối cùng cũng cưới được người khác, sinh con nối dõi, và để chứng minh chị chính là đồ v//ô dụ//ng bị ru//ồng b///ỏ.
Buổi tiệc diễn ra long trọng. Khoảng gần trưa, mọi người xôn xao khi thấy một chiếc Mercedes đen sang trọng dừng trước cổng. Người tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa. Tôi nhìn mà sữ//ng ngư//ời – chị Lan bước ra, khoác tay một người đàn ông cao lớn, phong thái đĩnh đạc, áo vest đen cắt may hoàn hảo, khí chất vương giả. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía họ.
Mẹ tôi đang đứng tiếp khách. Vừa thấy chị Lan, bà nở nụ cười đầy mỉ///a m///ai:
– Ồ, Lan đấy à. Cũng rảnh rỗi đến dự đám cưới à?
Chị Lan bình thản cười, nhẹ nhàng cúi đầu chào mẹ tôi. Người đàn ông bên cạnh liền cất giọng trầm ấm nhưng lạnh lùng:
– Đây là mẹ chồng cũ của em sao?
Mẹ tôi nghe chữ “mẹ chồng cũ” thì sững lại, chưa kịp phản ứng, ông ấy đã quay sang nhìn mọi người, nhẹ nhàng nói:
– Xin giới thiệu, tôi là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Tôi chấp nhận làm vợ hai, và sống cùng con gái riêng 10 tuổi của anh. Rồi một buổi chiều, khi tôi đang c-ặm c-ụi giặt qu...
07/08/2025

Tôi chấp nhận làm vợ hai, và sống cùng con gái riêng 10 tuổi của anh. Rồi một buổi chiều, khi tôi đang c-ặm c-ụi giặt quần áo, con bé bỗng thủ thỉ một bí mật đ-ộng tr-ời, khiến tôi s-ững s-ờ...
Tôi chấp nhận làm vợ hai, và sống cùng con gái riêng 10 tuổi của anh. Rồi một buổi chiều, khi tôi đang c-ặm c-ụi giặt quần áo, con bé bỗng thủ thỉ một bí mật đ-ộng tr-ời, khiến tôi s-ững s-ờ...
Ngọc, một người phụ nữ 34 tuổi, đã chấp nhận dũng cảm bước vào cuộc sống hôn nhân lần thứ hai với Hùng, một người đàn ông góa vợ sống ở Đà Lạt. Cùng anh, cô cũng phải đối mặt với Linh, cô con gái 10 tuổi của anh. Quyết định này không phải là sự bồng bột của tuổi trẻ mà là sự lựa chọn chín chắn, xuất phát từ tình yêu chân thành cô dành cho Hùng và mong muốn mang lại một mái ấm trọn vẹn cho hai cha con. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Ngọc biết rằng con đường phía trước sẽ không hề bằng phẳng.
Hai năm trôi qua, Ngọc dành hết tâm huyết để vun đắp tổ ấm. Cô đối xử với Linh bằng tất cả sự chân thành, k-iên nh-ẫn và b-ao d-ung. Cô không é-p buộc cô bé phải gọi mình là mẹ, chỉ lặng lẽ quan tâm, chăm sóc từ những điều nhỏ nhặt nhất. Ngọc nấu những món ăn Linh thích, cùng cô bé làm bài tập, kể chuyện cổ tích trước giờ đi ngủ và lắng nghe những tâm tư thầm kín. Tình yêu thương không vụ lợi của Ngọc dần dần làm t-an ch-ảy tảng băng giá trong lòng Linh.
Linh bắt đầu mở lòng với Ngọc. Cô bé gọi cô bằng "mẹ", một tiếng gọi thiêng liêng mà Ngọc đã từng nghĩ mình không bao giờ có được. Những cái ôm bất chợt, những câu chuyện thủ thỉ đã thay thế cho sự lạnh nhạt, xa cách ban đầu. Linh kể cho Ngọc nghe về mẹ ruột, về những kỷ niệm đẹp và cả nỗi nhớ khôn nguôi. Ngọc lắng nghe, cảm thông và trở thành một người mẹ, một người bạn thực sự của Linh. Hạnh phúc giản dị len lỏi vào từng ngóc ngách của căn nhà nhỏ.
Một buổi chiều mưa tầm tã, Ngọc đang giặt quần áo trong máy giặt, Linh chạy đến, ngồi bên cạnh cô...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Cho mẹ chồng 300 nghìn tiền xe về quê, vợ ‘lãnh’ trọn cái t//á;t ch;áy má của người chồng, tôi c::ay c:ú chạy theo đưa c...
07/08/2025

Cho mẹ chồng 300 nghìn tiền xe về quê, vợ ‘lãnh’ trọn cái t//á;t ch;áy má của người chồng, tôi c::ay c:ú chạy theo đưa cho bà một thứ khiến bà phải quỳ gối cầu xin dạy lại gấp thằng con trai gia trưởng...
Mẹ chồng lên thăm, tôi lo cơm nước chu đáo, giặt giũ cả đống đồ bà mang theo. Vậy mà đến ngày bà về, tôi dúi vào tay bà 300 nghìn tiền xe thì chồng từ trong nhà chạy ra, mặt đỏ gay:
"Tiền nong gì mà tính toán! Là mẹ anh đấy, không phải khách sạn đâu mà đưa tiền rồi tiễn về kiểu ấy!"
Nói xong anh ta tá;/t thẳng vào mặt tôi trước mặt bà mẹ vẫn đang lúng túng chưa kịp phản ứng gì. Tôi đứng sững, má rát bỏng, tai ù lên.
Không nói thêm lời nào, tôi lặng lẽ vào phòng, lấy một phong bì lớn kẹp sẵn sổ đỏ căn nhà đang đứng tên tôi, chạy ra đưa cho bà.
Bà sữ-ng người. Rồi mở phong bì ra xem… rồi bà q-uỳ xuống giữa sân, bật khóc nức nở hứa sẽ dạy lại đứa con gia trưởng, trong thư tôi chỉ viết đúng 5 dòng nhưng đủ để điế-ng người... 👇👇

Dù đã vượt đường xa để đến với cháu ngoại trong ngày đầy tháng, mẹ tôi lại phải rời đi trong nước mắt, ngậm ngùi ôm theo...
07/08/2025

Dù đã vượt đường xa để đến với cháu ngoại trong ngày đầy tháng, mẹ tôi lại phải rời đi trong nước mắt, ngậm ngùi ôm theo một câu chuyện đau lòng
Mai khẽ nhíu mày, tấm chăn mỏng đắp hờ trên người vẫn không xua đi được cái lạnh se sắt của buổi sớm vùng quê. Vết mổ ở bụng còn đau âm ỉ, mỗi cử động nhỏ đều phải thật cẩn thận. Bên cạnh cô, đứa con gái bé bỏng tên An đang say giấc.
Tiếng thở đều đều của con là âm thanh duy nhất xoa dịu nỗi lòng nặng trĩu của cô lúc này. Mai đã về đây được gần một tháng, về ở cữ tại nhà chồng sau khi sinh mổ. Mọi thứ lẽ ra phải thật bình yên và hạnh phúc, nhưng không, từng ngày trôi qua đều là những áp lực vô hình đè nặng lên đôi vai gầy của một người phụ nữ vừa làm mẹ.
Hùng, chồng cô, đã phải quay lại thành phố ngay sau khi cô xuất viện. Công việc của anh bận rộn, không thể nghỉ lâu. Mai hiểu điều đó, nhưng sự vắng mặt của anh lại càng khiến cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Căn nhà chồng rộng rãi, thoáng đãng, nhưng nó lại thiếu đi hơi ấm của một mái nhà thực sự. Mai cảm thấy mình như một vị khách lạ, sống trong một không gian mà mọi thứ đều xa lạ, kể cả những con người sống chung.
Nỗi lo lắng lớn nhất của Mai là mẹ chồng cô, bà Hạnh. Bà là một người phụ nữ truyền thống, tảo tần, một tay nuôi nấng Hùng khôn lớn. Mai hiểu bà thương con thương cháu, nhưng cách thể hiện của bà lại khiến cô bị tổn thương. Ngay từ ngày đầu tiên về nhà, những lời góp ý nhỏ nhặt đã bắt đầu. “Sao nó yếu thế? Ngày xưa mẹ sinh Hùng, đẻ xong là mẹ xuống bếp nấu cơm rồi.” Lời nói của bà như một mũi kim châm vào lòng tự trọng của Mai, một người phụ nữ hiện đại, lấy chồng xa và mang trong mình nỗi mặc cảm của một người không được làm tròn bổn phận dâu con ngay từ đầu.
Mai cố gắng nén những tủi thân vào lòng. Cô tự nhủ, mình phải cố gắng. Cô tự pha sữa, tự thay tã cho con, cố gắng ngồi dậy để chăm sóc con. Nhưng vết mổ đau nhức, cơ thể rã rời khiến cô không thể làm được mọi việc một cách suôn sẻ. Bà Hạnh thấy vậy lại càng không vừa lòng. “Cái gì cũng nhờ vả. Thuê người ta về làm gì cho tốn tiền. Tự làm mới khỏe người ra được.” Bà ám chỉ đến cô giúp việc mà Mai thuê để hỗ trợ việc nhà và chăm sóc con trong thời gian đầu.
Mai chỉ biết im lặng. Cô không muốn đôi co. Hơn nữa, cô cũng không có sức để cãi lại. Cô cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng, mất đi tự do, mất đi tiếng nói. Mỗi ngày trôi qua, cô lại càng cảm thấy ngột ngạt hơn.
Một buổi trưa, Mai bế con trên tay, An quấy khóc không dứt. Mai biết con khó chịu vì thời tiết oi bức. Cô mở điều hòa, nhiệt độ vừa phải để con dễ chịu hơn. Vừa lúc đó, bà Hạnh bước vào. Bà nhíu mày, không nói lời nào, chỉ đi đến tắt điều hòa đi. ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇👇

Con ố/m cần tiền, tôi tìm gặp chồng cũ, anh né/m chiếc áo rá//ch rồi đ//uổi tôi về – tôi kiểm tra thì ch//ết sững khi th...
06/08/2025

Con ố/m cần tiền, tôi tìm gặp chồng cũ, anh né/m chiếc áo rá//ch rồi đ//uổi tôi về – tôi kiểm tra thì ch//ết sững khi thấy...
Tôi và Khánh l//y hô//n đã gần hai năm. Một cuộc l//y h//n chóng vánh, không nước mắt, không níu kéo. Anh đi theo người mới, còn tôi ôm con về nhà mẹ đẻ, tự mình bươn chải nuôi con bằng đôi bàn tay trắng.
Cuộc sống làm mẹ đ///ơn th///ân không dễ dàng, nhất là khi thu nhập bấp bênh, con lại hay đa//u ố//m. Những ngày trái gió trở trời, thằng bé ho đến khản cổ, s/ốt li bì, tôi ôm con chạy xe giữa đêm đến bệnh viện mà nước mắt cứ chảy ngược vào tim.
Đợt này, con bị vi///êm ph///ổi nặng. Bác sĩ yêu cầu nhậ/p việ/n điều trị ít nhất một tuần, chi phí tạm ứng lên đến hơn mười triệu. Tôi chỉ còn vỏn vẹn hai trăm ngàn trong ví. Bán hàng online cũng chẳng ai chịu thanh toán đúng hẹn, xoay sở khắp nơi vẫn không đủ.
Tôi cắ/n ră/ng nghĩ đến Khánh – chồng cũ. Dù sao thì thằng bé cũng là con anh. Tôi không muốn nhờ, nhưng giữa lúc tu/yệt vọ/ng cùng cự/c, tôi chẳng còn ai để b/ấu ví/u.
Tôi đứng trước cổng nhà anh rất lâu. Căn nhà mới của anh khang trang, sang trọng, khác hẳn cái phòng trọ bé xíu tôi và con đang thuê. Tôi gõ cửa. Người ra mở là vợ mới của anh, chị ta nhìn tôi từ đầu đến chân bằng ánh mắt lạn/h lẽ/o, rồi quay lưng gọi:
— Anh Khánh, có người tìm.
Anh bước ra, khựng lại khi thấy tôi. Một cái cha/u m/ày, một nụ cười nh/ếch m/ôi.
— Có chuyện gì?
Tôi lí nhí:
— Con ố//m nặ//ng, đang nằm việ//n. Em… em không còn cách nào khác mới tìm đến anh… Anh có thể giúp em tạm ứng một ít ti/ền để lo cho con không?
Khánh bật cười, lắc đầu:
— Hai năm qua cô gi/ành nuôi con, giờ lại tìm tôi đò//i ti//ền? Cô nghĩ tôi là cái kh/o bạ/c à?
Tôi cắ//n chặt môi, không nói gì, chỉ cúi đầu chờ đợi. Anh quay vào trong, rồi bất ngờ ném ra một chiếc áo c//ũ, rá//ch va/i, b//ạc màu. Chiếc áo năm xưa tôi từng thấy anh mặc khi đi làm thợ điện. Anh lạn/h lù/ng:
— Trong túi có gì thì lấy. Đó là tất cả những gì tôi còn cho cô. Còn lại thì bi///ến đi, đừng để vợ tôi phải kh/ó ch/ịu vì mấy màn b/i lụ/y này.
Tôi ôm chiếc áo, quay lưng đi như người m/ất h/ồn. Tôi không hiểu vì sao anh lại thay đổi đến thế. Dù gì, con vẫn là m////áu m///ủ của anh cơ mà…
Tôi ngồi ở trạm xe buýt, nước m/ắt lă/n d/ài. Tay tôi vẫn si/ết chặt chiếc áo ấy, chẳng buồn mở ra, chẳng hy vọng gì. Nhưng rồi như có linh tính, tôi lần tay vào túi áo thì bấ/t n/gờ khi thấy... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh kh;ó kh;ăn, lên thành phố làm o;sin trong một biệt thự cao cấp. Đến ngày nhận lương, ông c...
06/08/2025

Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh kh;ó kh;ăn, lên thành phố làm o;sin trong một biệt thự cao cấp. Đến ngày nhận lương, ông chủ bất ngờ kéo cô vào phòng ngủ rồi thì thầm...Lan sinh ra trong một gia đình nghèo ở miền Trung. Cha mất sớm vì tai nạn lao động, mẹ cô bệnh tật triền miên. Là chị cả trong nhà, Lan buộc phải nghỉ học từ năm lớp 10 để đi làm thuê nuôi các em ăn học. Mỗi lần nhìn lũ em lấm lem áo trắng đến trường, trong lòng cô lại nhói lên những tiếc nuối.
Cơ duyên đến khi một người quen trong xóm giới thiệu cho cô một công việc làm giúp việc tại Sài Gòn, nơi ở của gia đình ông Phan – một doanh nhân giàu có, sống trong căn biệt thự cao cấp trên đồi Thảo Điền. Lương tháng mười triệu, có phòng riêng, ăn ở tại chỗ – với Lan, đó là cả một cơ hội đổi đời.
Ngày đầu bước vào cánh cổng lớn sơn đen bóng loáng, Lan choáng ngợp bởi vẻ tráng lệ của nơi này: sân vườn rợp hoa cẩm tú cầu tím nhạt, hồ cá Koi uốn lượn quanh khuôn viên, và căn biệt thự rộng ba tầng với nội thất sang trọng hơn cả trong phim. Cô được giao nhiệm vụ lau dọn, nấu ăn, chăm sóc cây cối, và thỉnh thoảng phụ giúp bà chủ – một người phụ nữ quý phái nhưng lạnh lùng, gần như không nói quá ba câu một ngày.
Ông Phan – chồng bà – là người đàn ông ngoài 50, cao lớn, phong thái đĩnh đạc. Ông ít khi có mặt ở nhà, thường xuyên đi công tác, nhưng mỗi lần về đều dành thời gian trò chuyện với Lan, hỏi han về gia đình cô. Cách ông nói chuyện nhẹ nhàng, tinh tế, khiến cô thấy an tâm và kính trọng.
Ba tháng trôi qua, Lan dần quen với nhịp sống mới. Mỗi tối, sau khi xong việc, cô lại ngồi viết nhật ký trong căn phòng nhỏ phía sau vườn, nơi có cửa sổ nhìn ra đồi hoa. Những dòng chữ đơn giản, đôi khi chỉ là: “Hôm nay làm món cá kho, ông chủ khen ngon” cũng đủ khiến cô thấy ấm lòng.
Một buổi chiều cuối tháng, ông Phan trở về sau chuyến công tác dài ngày ở Đà Lạt. Lan đang lau nhà thì nghe tiếng ông gọi từ tầng hai:
– Lan, lên phòng làm ơn lấy giúp chú tệp hồ sơ để quên trên bàn nhé!
Cô vội vàng leo lên cầu thang, gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ nâu đậm, nhưng không nghe tiếng trả lời. Nghĩ ông đang bận, cô nhẹ đẩy cửa bước vào. Căn phòng rộng rãi, mùi nước hoa nhẹ phảng phất. Hồ sơ nằm trên bàn, đúng như lời ông nói. Vừa quay người định bước ra, thì cánh cửa phía sau cô đ;óng ;sầm lại.
Lan gi/ật mì/nh quay lại, thấy ông Phan đang đứng ngay đó. Ông không còn nụ cười hiền hậu thường ngày, ánh mắt khác lạ, khó đoán.
– Cháu làm ở đây cũng lâu rồi nhỉ… Làm tốt lắm, rất tốt – giọng ông trầm trầm.
Lan cười ngượng....(Còn tiếp 👇)

Address

Tay Ho
10000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nguyễn Kiều Trang posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share