Tình Ca

Tình Ca Cứ làm người tử tế
An nhiên sống mỗi ngày
(11)

Đêm Sài Gòn cuối tuần đã buông xuống, mang theo hơi thở lãng đãng và dịu dàng của thành phố không ngủ. Xin gửi lời chào ...
25/10/2025

Đêm Sài Gòn cuối tuần đã buông xuống, mang theo hơi thở lãng đãng và dịu dàng của thành phố không ngủ. Xin gửi lời chào ấm áp nhất đến tất cả mọi người!
Gửi tới những trái tim đang mang nặng ưu tư và nỗi buồn:

Có thể một vài điều không may đã tìm đến, hoặc những gánh nặng cuộc sống khiến bạn mệt nhoài. Đừng ngần ngại cho phép bản thân nghỉ ngơi và cảm nhận sự xoa dịu của đêm nay. Chúng tôi hiểu những nỗi buồn đó, và xin gửi tới bạn sự cảm thông chân thành nhất. Hãy nhớ rằng, ngày mai trời sẽ lại sáng, và dù mọi thứ có khó khăn đến đâu, bạn vẫn luôn mạnh mẽ hơn mình nghĩ. Hãy dùng đêm nay để sạc lại năng lượng, vì những điều tốt đẹp đang chờ bạn ở phía trước. Một ngày mai mới đang đợi để được bạn tô màu lại.

Gửi tới những tâm hồn đang ngập tràn may mắn và hạnh phúc:

Thật tuyệt vời khi cuộc sống đang mỉm cười với bạn! Xin gửi lời chúc mừng chân thật từ tận đáy lòng đến những niềm vui và thành công mà bạn đang có. Khi hạnh phúc đong đầy, hãy trân trọng từng khoảnh khắc này, và khắc ghi lòng biết ơn đối với những điều tốt đẹp. Và nếu được, xin hãy nhớ: Hạnh phúc được nhân đôi khi được sẻ chia. Một chút quan tâm, một hành động tử tế của bạn có thể là ánh sáng lớn lao cho một người đang cần. Hãy mở lòng và lan tỏa niềm vui của mình đến những người kém may mắn hơn.
Và cuối cùng, gửi tới tất cả chúng ta – những người con của cuộc sống này:

Sau một tuần dài với đủ mọi cung bậc cảm xúc, giờ là lúc tâm hồn và cơ thể bạn cần được nghỉ ngơi thật sâu.

Chúc bạn có một giấc ngủ thật ngon, thật an lành. Hãy để những lo toan trôi đi theo làn gió đêm Sài Gòn, và thức dậy vào sáng mai với tâm hồn thanh thản, sẵn sàng đón nhận ngày cuối tuần thật ý nghĩa.

Ngủ ngon nhé, Sài Gòn và những người thương mến!

25/10/2025

Sức khoẻ

Ánh đèn vàng vọt từ mái hiên quán ăn lề đường hắt lên khuôn mặt, đủ để tôi thấy rõ nụ cười đang nở trên môi mình. Sài Gò...
25/10/2025

Ánh đèn vàng vọt từ mái hiên quán ăn lề đường hắt lên khuôn mặt, đủ để tôi thấy rõ nụ cười đang nở trên môi mình. Sài Gòn luôn có một sức hấp dẫn kỳ lạ về đêm: một sự kết hợp hoàn hảo giữa nhịp sống hối hả và những khoảnh khắc dừng chân thật chậm rãi. Tôi ngồi đây, tựa lưng vào chiếc ghế nhựa quen thuộc, cảm thấy mình vừa là người quan sát, vừa là nhân vật chính trong bức tranh rực rỡ này.

Chiếc mũ bucket trắng tinh trên đầu, đôi mắt phản chiếu ánh đèn đường, tôi nhìn mình trong gương và thấy sự vô ưu. Không cần cố gắng, mọi lo toan trong ngày bỗng chốc tan đi như bọt bia. Những tiếng "leng keng" của đá lạnh trong ly, tiếng xì xèo của món nướng trên bếp than, tiếng rao hàng xa xa... tất cả đều là âm thanh của sự sống, của một thành phố đang thở.

Tôi thích cảm giác này: được thả mình vào dòng chảy của đời thường. Không cần danh vọng, không cần những mục tiêu lớn lao, chỉ cần giây phút này là đủ. Bữa ăn lề đường này không chỉ để no bụng, mà là để nuôi dưỡng tinh thần. Tôi cảm nhận được vị mặn mà của gia vị, vị cay nồng của ớt, vị thơm phức của món ăn dân dã. Đó là sự trân trọng tuyệt đối dành cho hiện tại, cho những điều nhỏ bé và chân thật.
Nhìn những người xung quanh – họ cười đùa, họ trò chuyện, họ chia sẻ nhau từng đĩa đồ ăn – tôi thấy sự kết nối giản dị và ấm áp. Mọi người đều đang tìm kiếm và tận hưởng niềm vui của riêng mình, trong cái "quán trọ" tạm thời này.

Đêm Sài Gòn lãng mạn không phải vì những tòa nhà cao tầng hay ánh đèn neon chói lòa, mà vì những góc phố bình dị này, nơi con người có thể hoàn toàn là chính mình, không cần che giấu, không cần vội vã.
Tôi khẽ nhấp một ngụm bia, cảm nhận sự mát lạnh chạy dọc sống lưng. À, cuộc đời vốn dĩ chỉ cần đơn giản như thế. Nụ cười hiện tại chính là món quà tuyệt vời nhất mà tôi có thể tự tặng cho mình. Đêm nay, tôi sẽ để lại mọi mệt mỏi ở phía sau, và chỉ mang theo cảm giác an lành, nhẹ nhàng này trở về. Sài Gòn ơi, cảm ơn vì một buổi tối thật đẹp.

Và khi hơi thở đã dịu, lòng đã nhẹ, tôi muốn gửi chút hơi ấm và năng lượng tích cực này đến tất cả những ai đang lắng nghe.
Chúc mọi người có một đêm cuối tuần thật an yên và hạnh phúc!

Chúc cho những ai còn đang bộn bề sẽ tìm được một "góc quán trọ" nhỏ để dừng chân và nạp lại năng lượng. Chúc cho chúng ta biết trân trọng những niềm vui giản dị, những khoảnh khắc được là chính mình, không cần vội vã, không cần so đo.

Hãy cứ để tâm mình lắng lại như mặt hồ đêm nay. Dù sóng gió có ập đến, chúng ta vẫn có thể mỉm cười và nói: "Không sao cả, tôi vẫn ổn." Chúc bạn tìm được sự bình an từ bên trong, để ngày mai dù nắng hay mưa, dù thuận lợi hay khó khăn, bạn vẫn vững vàng và lạc quan bước tiếp.

Chúc bạn ngủ ngon và hẹn gặp lại trong những ngày thật nhiều niềm vui!

25/10/2025

SUY NGHĨ

Ngày cuối tuần, chỉ cần trở về quê, về với ngôi nhà nhỏ bên dòng kênh đục màu phù sa, nơi hàng dừa vẫn đứng yên như bao ...
25/10/2025

Ngày cuối tuần, chỉ cần trở về quê, về với ngôi nhà nhỏ bên dòng kênh đục màu phù sa, nơi hàng dừa vẫn đứng yên như bao năm qua, là đủ thấy lòng mình dịu lại.

Trước hiên nhà, nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng, nghe tiếng gió thổi qua kẽ lá dừa. Bên kia bờ, vài tàu lá chuối khô rơi xuống, khẽ chạm mặt nước rồi trôi đi. Tất cả lặng lẽ, mộc mạc, mà bình yên đến lạ.

Người biết đủ luôn là người hạnh phúc
Bởi trong lòng lúc nào cũng an nhiên…

Câu thơ ấy, như được viết cho khoảnh khắc này. Giữa thế giới đầy bon chen, về lại quê là lúc tôi hiểu rõ hơn hai chữ “biết đủ”. Ở đây, chẳng có gì nhiều – chỉ là căn nhà mái tôn cũ, vài cái gáo dừa treo bên vách, và con người hiền lành sống cùng tiếng chim trưa. Nhưng chính nơi ấy, tôi lại thấy đời đáng sống hơn bao giờ hết.

Người biết đủ luôn là người hiểu chuyện
Chuyện của mình rồi chuyện của người ta…

Ở quê, họ sống chậm, sống hiền, thương nhau bằng chén nước, bằng nụ cười. Có người đi xa mười năm vẫn nhớ hương nước dừa quê nhà. Có người về thăm một buổi rồi lại đi, mà lòng cứ day dứt mãi với con mương nhỏ và mái nhà có tiếng gà trưa gáy vọng.

Nghe tiếng nước vỗ vào bờ đất, nghe lá rơi, nghe cả tiếng mình thở. Mọi muộn phiền, lo toan bỗng tan biến theo tiếng xào xạc của hàng dừa.

“Cứ đơn giản sống một đời hạnh phúc…”

Phải rồi, đời người có lẽ không cần nhiều hơn thế. Chỉ cần một nơi để về, một người để nhớ, và một tấm lòng biết đủ — thế là đã trọn vẹn rồi.

Chiều xuống, ánh nắng vàng đổ lên mặt kênh. Khép nhẹ cánh cửa, ngồi tựa lưng vào vách gỗ. Xa xa, tiếng con chim khách gọi về nghe thân thương như một lời nhắn nhủ: hãy sống chậm lại, để thấy cuộc đời vẫn đẹp trong từng hơi thở.
# cuoituan

25/10/2025

quá viên mãn 

25/10/2025

Thật ra Hạnh Phúc nằm
Trong 2 từ BIẾT ĐỦ - sách Nóng giận là bản năng - tĩnh lặng là bản lĩnh

25/10/2025

Đạo lý làm người

24/10/2025

Mỗi sáng khi mặt trời xuất hiện, nhớ nhắc mình bắt đầu một ngày bình yên, đặt niềm vui trong lòng và nở nụ cười trên môi 

24/10/2025

10 vị bác sĩ luôn bên bạn

24/10/2025

Lá thư gửi cho chính mình ở tương lai

Có lẽ ai rồi cũng đến một ngày như thế — khi chẳng còn chạy theo những giấc mơ rực rỡ, chẳng còn muốn chứng minh điều gì...
24/10/2025

Có lẽ ai rồi cũng đến một ngày như thế — khi chẳng còn chạy theo những giấc mơ rực rỡ, chẳng còn muốn chứng minh điều gì. Ta học cách đi chậm lại, để nghe tiếng lá rơi, tiếng tim mình thở, và để thấy bình yên hóa ra là đích đến mà tuổi trẻ từng lãng quên.

“Bước ngập ngừng vào ngưỡng cửa trung niên
Ở nơi đó mọi ưu phiền lắng đọng
Không còn nữa những ước mơ cao rộng
Thôi tranh đua hay tham vọng hão huyền.”

Ngày xưa, ta từng tin rằng thành công là phải đứng trên cao. Giờ đây, ta hiểu — được bước thong thả, vẫn thấy trời xanh, đó đã là một món quà lớn.

Công viên sáng nay có mùi cỏ mới, tiếng chim ríu rít trên tán cây non. Tôi nhìn hàng ghế đá trống trải, nơi có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ ngồi lại lâu hơn — để đọc, để viết, hay đơn giản là để ngắm những người trẻ đang bắt đầu cuộc đời mình.

“Không trốn đời nhưng chẳng muốn bon chen
Bởi thấu hiểu chữ bình yên rất quý
Qua năm tháng nghe tấm thân nhàu nhĩ
Bụi thời gian sắp phủ kín mái đầu.”

Tuổi trung niên giống như một hoàng hôn đẹp — không rực rỡ, nhưng ấm. Không chói chang, nhưng đủ sáng để soi lại những điều quan trọng. Ta học được cách im lặng mà không cô đơn, cười mà không cần lý do, thương mình mà chẳng thấy ích kỷ.

Có những điều ta từng giữ thật chặt, như sợ đánh rơi mất chính mình. Nhưng đến khi bước vào tuổi này, ta nhận ra buông cũng là một dạng trưởng thành. Buông bực dọc, buông oán trách, buông những điều không còn thuộc về ta.

“Bỏ bên ngoài những bực dọc lo âu
Thương tim côi đã đớn đau nhiều bận
Đâu khờ dại để vương thêm buồn hận
Cho cõi lòng chuyên chở nặng niềm riêng.”

Buổi sáng đi bộ, mỗi hơi thở là một lời cảm ơn. Cảm ơn cơ thể vẫn còn đủ sức đưa ta đi qua con đường này. Cảm ơn cuộc đời vẫn cho ta thời gian để dọn dẹp lại tâm hồn, sắp xếp lại những điều quan trọng — như gấp lại những lá thư cũ, rồi cất chúng vào ngăn tim yên ắng.

“Cứ nhẹ nhàng đón nhận tuổi trung niên
Dọn dẹp lại mớ lo toan, khắc khoải…
Gói ghém hết những lạc lầm vụng dại
Cho thênh thang tự tại nẻo đi về.”

Tuổi trung niên — không phải là dấu chấm hết, mà là dấu phẩy dịu dàng của cuộc đời.
Để ta viết tiếp, nhưng chậm hơn, sâu hơn, và thành thật hơn với chính mình.

Nếu có ai hỏi, tuổi trung niên là gì —
Tôi sẽ nói:

“Là khi bạn không cần phải chứng tỏ,
Không cần phải hơn ai,
Chỉ cần được sống thật,
Và đi bộ thong thả giữa buổi sớm mai.”

Address

114B Đường Long Sơn, Long Bình
Thủ Đức
75000

Telephone

+84908565918

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tình Ca posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Tình Ca:

Share