Tĩnh Thủy

Tĩnh Thủy Vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng chiếu vào

Mai rằm tháng 7, mọi người gắng ngủ dậy giờ Thìn (5-7h sáng), buổi sáng không giết thịt, ai bán thịt nếu được tạm nghỉ 1...
05/09/2025

Mai rằm tháng 7, mọi người gắng ngủ dậy giờ Thìn (5-7h sáng), buổi sáng không giết thịt, ai bán thịt nếu được tạm nghỉ 1 hôm, cúng mâm chay, làm đồ bình thường, có hương (nhang), nến( đèn cầy), hoa, nước, trà, gạo, muối, vàng mã là được. cúng giờ ngọ nhưng trước chính ngọ (11-12h trưa)

87. lời tác giảĐất trời mịt mịt mờ mờ, con Giao Long Vô Cực biến hóa từ hỗn độn, bị các Bồ tát nhiếp phục, ba con mắt qu...
03/09/2025

87. lời tác giả

Đất trời mịt mịt mờ mờ, con Giao Long Vô Cực biến hóa từ hỗn độn, bị các Bồ tát nhiếp phục, ba con mắt qua ngàn năm phong hóa, lại biến hóa vào nhân gian. Kim Thiền Tử đã chết, Thủy Vân Tử và Hỏa Minh Tử, một kẻ có thù giết cha, một kẻ mang thù giết chồng, cứ đánh nhau mãi không thôi. Chúng ở Đại Lý mà khiến nước ấy nghiêng ngửa bởi việc riêng của chúng, dẫn tới sụp đổ tường móng, đứt gãy phên dậu, đến nỗi sau đó chẳng lâu bị mất nước.

Chúng đánh nhau long trời lở đất, cả hai đều bị hư hao.

Hỏa Minh Tử bị phá cả thể xác, phải ẩn trong gương, dùng Hồ Ly làm vật chủ dẫn, có người nương tựa giữ gương cho mới có thể tác quái. Thủy Vân Tử bị yểm thể hồn, phách tách làm hai, phải gửi vào kiếm Tuyết Thanh một nửa, sinh mệnh phụ thuộc vào nòi Thiên Nhân canh giữ. Rồi chúng sang nước Nam nhân khi nhà nước cũng có sự rối ren, hai họ Lý, Trần còn có sự chuyển giao chính trị. Thủy Vân Tử dùng Dạ Xoa che giấu hình tích mà đi vào Đông Gia Lâm, Hỏa Minh Tử lại dùng Hồ Ly giỏi tài đánh hơi mà cũng đến Tây Gia Lâm dò tìm, mỗi kẻ đều tự tìm cho mình nơi làm kế lâu dài để tính chuyện sau này trả thù nhau.

Hỏa Minh Tử là Trịnh Phong giỏi thuật biến hóa, tính tình quả đoán, dùng người rất khéo mà nhiếp thu sai khiến được đệ nhất hồ ly Ngũ Thu Linh, dũng mãnh đại vương Trang Páo, sau lại ngự phục được bậc vương gia chủ nhân là Lục Báo, nuốt cả một cơ ngơi, từ đó thành hình ở Gia Lâm, trở nên trọng yếu, hình tích võ công ấy lẫy lừng chẳng kém gì việc Xuân Nguyệt Thiên Gia từng làm ở đất Minh Cảnh. Chỉ riêng còn có Vu Đạt ở Gia Lâm là kẻ tinh anh mà lắm mưu vẫn còn làm thứ ngáng chân chưa phục, không biết rồi Phong khu xử với Đạt thế nào?

Nhân duyên manh mún từ lúc Hà Thanh là viên quan ở An Định hại chết Vu Chấn. Khi ấy Hà Thanh chỉ là quan giáp huyện nhỏ bé, nhưng sau này việc chính sự trong nước thay đổi, họ Hà là chỗ thân tín với họ Điền, nhờ mưu vào với sứ quân là Nguyễn nộn nắm giữ miền thượng, hình thành thế lực công chúa Ngoạm Thiềm mà nổi lên lẫy lừng, họ Điền hùng cứ, họ Hà cũng liền đó được trở thành chủ nhân An Định, biến thành con rồng lớn cai quản châu quận, đó là điều mà loài người không lường trước được, tưởng chỉ có sự sắp đặt của quỷ thần mà được như vậy. Hà Thanh chết, con trai là Hà Hoan lên cầm quyền, suốt bao nhiêu năm tháng chưa bao giờ quên việc mình chỉ có chín ngón tay, đã bị yêu ma chồn tinh gặm mất một ngón, cha mẹ cũng vì những việc quỷ thần mà chết, Hoan biết chuyện xưa, gốc tích kẻ chống với nhà mình đều ở Lục gia mà thành, từ đó luôn luôn đem quân quấy phá biên giới. Khi Đại tướng trấn biên là Sầm Chí Cường vì việc tranh giành trong Lục Gia mà bị bãi miễn, Hoan lại càng gắt gao hơn. Không phải tự nhiên mà trời cho họ Hà đối địch với họ Vu như vậy đâu, chẳng phải Hà Thanh không cớ giết Vu Chấn đâu. Quan tham trên đời không ít, nhà giàu trên đời cũng nhiều, chẳng phải chỉ việc một viên quan nuốt tài sản của một nhà giàu mà khiến cho bậc xuất thế gian là Mộc Du Tử, kẻ vào tiên thất là Bạch Tiên Tử cùng xuất hiện, đánh cờ mà an bài, nhập mộng mà chỉ lối như thế. Còn bày ra lắm kế quỷ thần, lại chặt ngón tay người ta trong giấc mộng, việc bình thường trong nhân thế có cần phải vậy không? Như ta thấy, đó là trời xếp sẵn họ Hà hại họ Vu, rồi xếp quyền ở đất Gia Lâm vào tay họ Hà, mà về sau cả nhà họ Hà bị Vu Đạt giết hết, đó là trời an bài xếp sẵn đất Gia Lâm để dành cho Vu Đạt rồi mượn họ Hà mà trao cho đấy. Đạo trời kì diệu đến như vậy, đã manh mún từ lúc thành hình, người ta không tài chi mà luận đoán được đâu. Vu Đạt giờ đây bị thế cô ở đất Trường Bình, kẻ thù họ Hà vẫn còn ở An Định chưa sang tới, giặc dữ ở đất Lĩnh Sơn khi nào cũng ngấp nghé xâm lấn, chính trong nhà thì Lục Báo phía đông khi nào cũng muốn trừ bỏ mà nay mới được quyền, phía tây là bọn Thu Linh, Trang Páo đều là lang sói, không kể tới cái bóng ma của Trịnh Phong bao trùm từ đông sang tây Gia Lâm, từ núi cấm Hồ Ly, hang động người Lèo, cho tới Tàng Thư Các của công đường, nơi đâu không bị hắn khống chế? Vu Đạt cựa quậy vẫy vùng thế nào? Mà rồi sau được an yên, lại còn phục được thù, thâu được cả một Gia Lâm mênh mang mà lập nên một cơ nghiệp Vu Gia?

Cũng trong khi ở Đông Gia Lâm thế ấy, thì ở Tây Gia Lâm, Thủy Vân Tử thâm nhập vào đất Tế Giang, sai tướng long nhương là Nguyễn Tử Hậu đi gây dựng chiếm đất, phát tích ở đất Dạ Liêu. Nhưng bởi hoặc là Tử Hậu không giỏi được như Trịnh Phong, hoặc do đi vào Tế Giang, lại không may gặp phải những bọn có bản lĩnh kì tài cùng xuất hiện một thời như là Viên Đỉnh, Mai Huỳnh, Trịnh Minh, Nhược Bân, chúng lại hết sức đồng lòng đồng tâm chứ không nội loạn như nhà họ Lục, do đó mà Tử Hậu thất bại chăng? Chỉ tiếc rằng lo việc lớn trong quân, khi bại thì phải chết, Thủy Vân Tử là Kinh Tâm thất thế công mưu không thành, đành phải đi tìm kế khác. Vị ấy công chính mạnh mẽ, tính tình quả đoán, mà khôn khéo lắm mưu, nhưng khi đó đã rơi vào thế cô, xung quanh bị bọn Trịnh Phong, Vũ Biên, Viên Đỉnh, Vu Đạt, toàn là bọn có thần tích, có mệnh sao tinh tú cùng chiếu khởi vào, thử hỏi làm sao chống được? Kinh Tâm được tôn xưng là bậc chủ nhân của quỷ thần và người, trong thiên gia môn, vị chủ nhân ấy giỏi chưa từng thấy có bao giờ, phép quỷ thần có thể nói phương bắc hay nam đều không có người chống lại nổi, nhưng bởi hợp với Kim Thiền Tử mà bị Mộc Du Tử ghét bỏ trấn hãm, sử chỉ ghi “vào giờ Dậu, ngày Bạch Hổ, năm Tân Mùi, Thiên phu nhân phát bệnh mà chết”, nhưng bệnh ấy là bệnh gì, đã phát lâu hay mau? Người chủ nhân của quỷ thần, biết được tiên thuật, có đâu nhiễm bệnh mà chết như thế? Ai có biết không bệnh ấy chẳng có bàn tay của những bọn Thần nhân thần chủ như là Trịnh Phong, Du Tử, Vũ Biên?

Lúc bấy giờ Hoàng Vũ Biên lãnh đạo quân Kính Vũ, oai thế lừng lẫy, đánh dẹp các sơn mán động, lại dẹp nước của Hồ Ly, lập đất Lĩnh Sơn, thiên hạ gọi là “đệ nhất công lực yểm Hồ”, lại gọi quân Kính Vũ là “quân trời”, gọi quân Kim Long là “quân rồng”. Vũ Biên ra vào tiên thuật cảnh, mà biết được chuyện Nhãn Long Vô Cực, biết chúng là bậc kỳ tài hóa sinh, từ đó cố công chiêu dụ bọn chúng về quân Kính Vũ, liền sai bọn thủ hạ là Thu Hương dụ Trịnh Phong, Nhược Bân dụ Kinh Tâm. Kinh Tâm khước từ mà Tử Hậu phải chết, Trịnh Phong khước từ, liệu có được toàn mạng không?

Vũ Biên phò trợ cho Lý Đản mong muốn việc lớn quốc gia, như việc Gia Cát Khổng Minh bên Tàu hết lòng mong phục dựng nhà Hán, mà gặp phải các tay cự tướng triều đình là Vu Đạt, Cao Vân ra sức chống chọi, cũng chẳng dễ mà nuốt được họ. Biên sai Tử Phạm dẫn sứ đi sang dụ Vu Đạt, không biết rồi kết quả thế nào? Các thế lực chống nhau, việc mưu mô quyền biến, việc quỷ thần cũng chẳng ngoài sự chính trị, vương triều nước Nam, rồi bọn Nhãn Long nước Đại Lý, sự ân oán gây nên sóng gió binh đao, thật khó mà lường. Tại sao Vu Đạt chết ở Lĩnh Sơn, mà sau núi ấy đổi tên Vu Sơn để nhớ, Trịnh Phong vùi thây Liên Sơn, mà sau núi ấy đổi tên Ly Sơn lưu danh? (Ly là quẻ Ly, tức là lửa, đặt nói việc Hỏa Minh Tử), Vu gia danh phái, Vu Sơn huyền phù thuật khởi lên từ đó. Nhờ các vị ấy có được công nghiệp tới ngàn năm sau không biến, bởi sức thần oai nghiêm của các vị ấy truyền lại, Sống làm hổ tướng, chết được phong thần, đó mới là công nghiệp vô hạn. Những sự biến chuyển ấy, xin mời các bạn theo dõi phần 2 của Vu Gia Liệt Truyện, cũng là hồi kết khép lại seri truyện Tế Giang, Vu Gia để cùng khám phá thêm.

BA tháng đã đã trôi qua trong miệt mài, dù có nhiều sai sót nhưng vẫn nhận được sự yêu mến của quý độc giả, người cầm bút không lấy gì làm hạnh phúc hơn là như thế, một lần nữa xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều, chúc các bạn có nhiều sức khỏe và thuận lợi trong cuộc sống.

86Đạt ổn định Trường Bình được vài hôm thì tin từ công đường báo Cù Trọng Mậu qua đời. Đạt nhận tin quỳ xuống hướng mặt ...
02/09/2025

86

Đạt ổn định Trường Bình được vài hôm thì tin từ công đường báo Cù Trọng Mậu qua đời. Đạt nhận tin quỳ xuống hướng mặt về Tây, khóc lóc rất thảm thiết, đấm ngực nói rằng:

- Trời lấy đi của ta mất Thương Hoàn, ta như mù một con mắt, nay lấy đi của ta thầy Mậu, thì ta đã mất luôn con mắt bên kia, từ ngày hôm nay, ai là nơi ta có thể nương tựa?

Binh sĩ đều thương cảm cho Cù Trọng Mậu.

Đạt nói với quân sĩ:

- Ta muốn về Gia Lâm chịu tang. Nhưng ta đã lấy Trường Bình rồi, giờ mà về Gia Lâm thì là đưa mình vào chỗ diệt vong, tất cả các người theo ta nằm g*i nếm mật, đều không tránh khỏi tai họa theo. Ta vì thương xót các ngươi, đành phải làm kẻ bất nghĩa với thầy ta.

Nói rồi thiết trí đàn tràng cúng bái, chít khăn đại tang để ai cho Cù Trọng Mậu chứ không trở về.

Tiết Văn Sử từ trận trước vết thương còn chưa lành hẳn, nay nghe tin Cù Trọng Mậu chết cũng gượng dậy khỏi giường, đến bái kiến Vu Đạt nói:

- Nếu ta không về chịu tang mà ở lại Trường Bình với ngài, thì ta chẳng còn mặt mũi nào gặp lại nhị chủ, nay ngài đã không trở về, vậy ta xin cáo từ.

Vu Đạt hết sức giữ lại, nói:

- Lần trước đánh trận Uất Trì, ông đã ở lại với ta, nếu nay mà về thì Lục Báo sẽ không tha ông, sao ông phải tự làm khổ mình như vậy?

Tiết Văn Sử nói:

- Nếu không về thì không có cách nào thể hiện được lòng trung nữa. Xin hãy yên tâm, lòng tướng quân tôi đã biết rồi, tôi sẽ nói đỡ lời, có may ra thì không phải tội?

Đạt biết Báo là người hẹp hòi không thể dung chứa mình được nên vẫn không cho lời Văn Sử là phải, biết lần này cũng chỉ vô công mà thôi, nhưng cũng chiều theo ý Văn Sử, sắp xếp vàng bạc đưa cho ông ta cầm về Gia Lâm làm quà, khi tiễn chân Tiết Văn Sử ra khỏi Trường Bình, Vu Đạt buồn lắm, cứ rơi nước mắt khóc mãi, mọi người không hiểu vì sao.

Quả nhiên sau này Tiết Văn Sử trở về rồi bị tội phải chết ở Gia Lâm, Lục Báo thương tình là người trung nghĩa biết lấy cái chết tạ tội, nên không xóa tên, thu tước vị của ông, và vẫn chu cấp cho vợ con ông đàng hoàng, đó cũng là điều an ui với người đã khuất.

Mấy ngày sau lại liên tiếp có sớ của sứ giả Gia Lâm tới, người dẫn sứ là Hồ Nhuận, một người bạn đồng học với bọn Lục Báo, Vu Đạt, Tử Phạm, Lục Tần ngày trước, hiện làm chức án sát trong phủ.

Đạt tiếp đón Nhuận rất hậu, nói:

- Cố nhân đã lâu không gặp, ta nên cùng say.

Hồ Nhuận uống rượu với Đạt cả tối, chỉ toàn tâm sự những chuyện cũ, tới khi tiệc vãn mới nói:

- Chuyến này tôi đến đưa lời của nhị chủ, nay ngài ấy đã là chấp trưởng ở Gia Lâm rồi, nói rằng anh hãy về mà chịu tang thầy, chăm sóc cha mẹ. Ngài ấy đã được ngôi quyền là mãn ý rồi, vàng bạc anh đưa về, ngài ấy đã nhận cả rồi, cũng đã biết anh thật lòng muốn quy thuận, không còn thù hằn gì anh đâu.

Vu Đạt khuôn mặt mừng rỡ, hỏi:

- Có đúng thế không?

Hồ Nhuận đáp:

- Chúng ta cùng một thầy mà học ra, lẽ nào tôi đưa anh vào chỗ chết ư? Nếu anh cứ xếp binh xếp giáp ở đây thì mới là cái họa đấy. Ở phía Tây, bọn Hồ Ly rút quân nhưng chưa nguôi ý chí, nay mai chúng lại tiến đánh nữa. Trước giờ anh có chỗ dựa là công đường, nay anh chống công đường thì hai mặt giáp công, Hồ Ly phía tây, công đường phía đông, cái đất Trường Bình nhỏ bé này lưỡng bề thọ địch thì anh xoay sở vào đâu? Thầy ta vẫn hay nói : “xẩy nhà ra thân thất nghiệp” là ý đó đấy. Ở công đường ai ai cũng biết anh là tướng đánh Hồ Ly số một trong Gia Lâm này, lẽ nào nhị chủ lại không dùng anh mà đánh Hồ Ly ư? Cho là có việc yêu ghét cá nhân, thì cũng phải xét đến giặc còn ở ngoài chứ?

Hồ Nhuận nói rất tha thiết, bọn tướng dưới quyền Vu Đạt đều mừng rỡ, cho là chuyến này có thể bình an về Gia Lâm lại được. Vu Đạt hỏi:

- Cậu giao cả ấn tín và kiếm cho Lục Báo à?

- Phải, cả ấn và kiếm.

- Tô Mẫu thế nào, có mạnh khỏe không?

- Tô Mẫu vẫn khỏe, nay ngày nào cũng ở trong phủ thưởng hoa, uống rượu, đàn hát làm vui, không lo nghĩ gì.

- Cậu nghỉ hưu rồi có làm gì không?

- Cậu vẫn thương xót Cù quân sư chưa nguôi nên lại hơi đau, mấy nay đang phải phục thuốc.

- Ai làm bộc xạ, ai giữ cấm binh, ai làm chấp thủ?

- Bộc xạ là Phạn Lân tướng quân, giữ cấm binh là Từ Kiến tướng quân, làm chấp thủ là Hải Triều tướng quân.

- Thế Trang Thứ, Phụng Sinh, Phụng Hiểu, Lê Hoán, còn làm ở tàng thư các không? Dĩ Chí còn ở khu mật viện không?

- Trang Thứ tuổi cao lại bệnh, đã xin nghỉ về quê. Phụng Sinh đi ra trấn Bắc Sơn nhậm chức, Phụng Hiểu rời sang làm ở thuế bộ, Lê Hoán cũng vậy. Còn Dĩ Chí đã chết rồi.

Đạt giật mình hỏi:

- Dĩ Chí chết à? Chết thế nào?

- Có tranh cãi trong nhà, bị tên thủ hạ đâm chết. Đã bắt giết nó rồi.

- An Minh ở đâu?

Hồ Nhuận ngần ngừ, rồi nói:

- Hôm cậu giao ấn cho nhị chủ, Tô phu nhân không vui, mẹ con có lời qua tiếng lại. An Minh tưởng nhị chủ mạo phạm phu nhân nên nổi nóng đánh nhị chủ, trong lúc giằng co lỡ không may bị vệ sĩ của nhị chủ đâm chết.

Vu Đạt nghe xong sa nước mắt, rồi đột nhiên con mắt đanh lại, hất hàm một tiếng, có ngay hai giáp sĩ tới gô tay chân Hồ Nhuận lại, Nhuận ú ớ chưa biết nói sao, Đạt bảo:

- Hồ Nhuận, cha ta đau bệnh mà mi bảo mẹ ta ở trong phủ ngày ngày vui chơi đàn hát à? Tay chân của cha mẹ ta đã bị nó chặt hết rồi, mà mi bảo cha ta mệt nên gọi đến giao ấn à? Một ngàn người thượng ta phải hy sinh bao nhiêu xương máu mới đưa được về Gia Lâm, nó đem chém hết không còn một ai, mà mi bảo ta về nó tha cho ta à? Mi muốn đẩy ta đến chỗ chết phải không?

Nhuận tái sắc mặt sợ hãi, nói:

- Ta là đồng liêu, có đâu tôi dám hại tướng quân? Mắt tôi thấy, tai tôi nghe, người ta bảo tôi thế…

- Đó là bởi chúng nó muốn mi thấy như vậy đấy. Ta và mi cùng học từ nhỏ ta chẳng còn lạ gì mi, mi chỉ là kẻ khù khờ mà thôi. Lục Báo sai mi đi tới đây là mưu mẹo của nó, là muốn dùng cái ân tình thầy chúng ta mới chết mà bảo mi dụ ta về để giết hại. Nếu ta không về mà lại tha cho mi về, quân của ta sẽ rối động, sẽ lắm kẻ ngả về Gia Lâm, nếu ta giết mi, Gia Lâm sẽ nói ta bất nghĩa, đó là nó dùng cái mạng mi để hại ta đó.

Hồ Nhuận nghe tới đó thì sợ xanh mặt, Đạt nói:

- Mi là người ngu, ta chẳng trách mi, mi chết cũng đừng trách ta, có trách thì trách cái thằng sai mi đi ấy.

Nói rồi sai võ sĩ đem Hồ Nhuận ra sông dìm cho chết. Việc này cả Trường Bình đều biết, từ đó lòng người nhất định một chỗ, ai đã ở lại Trường Bình đều dốc lòng với Đạt, không nghĩ lấn cấn tới việc lui bước.

Trịnh Phong đi lo công việc ở Gia Lâm, Ngũ Thu Linh mới đánh xong mấy trận lớn, thu dụng được mấy thành, cũng không có ý tham lấn vào thêm mà muốn ổn định chính trị các thành ấy, nên chiến sự tạm dừng, cả người Thượng và Vu Đạt đều có thời gian rèn luyện quân đội, tích trữ lương thảo, thành ra một thế cục mới ở Tây Gia Lâm.

Lời bàn: Người sau có người nói việc Vu Đạt làm tướng đem binh ra ngoài cõi mà khi thua trận lại không chịu về nhận tội giống như Tiết Văn Sử, là bởi vì Đạt tham sống sợ chết, có khi cũng có mưu đồ soán đoạt Gia Lâm từ tay nhà họ Lục, rồi nhân vào việc ấy mà tự thành lập riêng ở Trường Bình, ta chép tới chuyện này, thấy cho dù như vậy cũng không phải là sai lắm, bởi khi giặc đuổi, Đạt ở lại đánh giặc, lại cho tù binh về trước, cũng bị giết hết nên phải sợ mà thôi. Nếu nhìn như hủ nho, quả nhiên Đạt phản, nhưng nhìn như thức giả, thì Đạt cũng là kẻ thức thời, từ đó mà bảo toàn được tính mệnh, để rồi ngày sau thống nhất được hết An Định, Gia Lâm, Thiện Tài, Tế Giang, san bằng họ Hà, tiêu diệt họ Điền, xây dựng nên Vu Gia nổi danh một thời. Cái khí tiết của Đạt không được như Triệu Chân, Văn Sử, nhưng cái khôn ngoan của Đạt cũng chẳng kém Trọng Mậu, Thu Linh, đó là cái tài của kẻ chấp trưởng đấy. Nói về chuyện biến loạn, ta đây cũng có lời bình phẩm. Việc của Đạt nhỏ hơn việc của Phong làm. Bọn Tôn Tri, Lại Nghê chỉ là bọn hủ nho không có bản lĩnh, chống làm sao nổi bọn hùm sói như Phan Lâm, Vu Đạt? Mất thành Trường Bình là điều có thể thấy biết. Nhưng việc Trịnh Phong dùng bọn Tiểu Thử, Thu Linh thu thập tình báo Gia Lâm, rồi lợi dụng Lã Ê vào ngay thẳng nơi cao nhất, đối đầu với Lục Nghị mà được thành công, đó là cái tài rất lớn, việc đó là việc không phải tầm thường. Rồi mai này đây, Phong chắc là làm con rồng lớn mà bay trên bầu trời Gia Lâm đấy, Lục Báo không thể kiềm tỏa được đâu.

85.Mùa thu tháng Dậu, quan Châu lệnh Gia Lâm là Lục Nghị đau nặng, xin nghỉ hưu sớm an dưỡng tuổi già, viết sớ về triều ...
01/09/2025

85.

Mùa thu tháng Dậu, quan Châu lệnh Gia Lâm là Lục Nghị đau nặng, xin nghỉ hưu sớm an dưỡng tuổi già, viết sớ về triều xin cho phong con trai thứ hai là Lục Báo kế giữ tập ấm, quản lĩnh Đông Gia Lâm cùng với quan thần châu là Điền Cảnh Bá, giữ mười hai vùng đặc địa, chín thành trì lớn không kể các thành đã mất về tay giặc, các quận huyện đều theo hiệu lệnh này. Lục Báo từ ngày đó làm chủ nhân Gia Lâm, liền tức tốc chỉnh đốn lại công việc chính trị trong đất, dẹp bỏ tay chân cũ của cha, tách mẹ khỏi việc chính trị, bổ nhiệm Tôn Minh làm chức quân sư đứng đầu quân sư phủ và thư tàng viện, bổ nhiệm chú là Phạn Lân làm chức đại tướng quân, trông coi tổng quản binh mã trong Gia Lâm, bổ nhiệm thuộc tướng là Trần Từ Kiến làm chức bộc xạ, hữu úy tướng quân, trông coi việc binh mã trên đất giặc, nhân sự thay thế có hơn một trăm các chức vụ quan trọng khác nhau.

Báo đã có quyền trong tay, liền sai thủ hạ là Đông Triều đang làm phó tướng đất Hoàng, hạ lệnh tiếp quản quân ở biên giới. Quan tướng quân đóng ở biên là Sầm Chí Cường bị điều đi, Chí Cường chống lệnh không nghe, bị Lục Báo sai người triệu về Gia Lâm hỏi tội, Cường bèn từ quan, Báo bổ Đông Triều lên thay. Ở bên đất An Định, chủ nhân bọn giặc là Hà Hoan là kẻ có bản lĩnh, thấy Sầm Chí Cường không còn ở đó, Gia Lâm mất một viên đại tướng tài, liền nhân thời cơ đốc xuất quân ngày đêm quấy phá, có nhiều lúc người An Định đi sâu vào đất Gia Lâm đến năm mươi dặm, cướp lấy thành trì, vơ vét thóc gạo đàn bà, rồi kéo về, dân ở các vùng danh giới hai huyện đều khổ sở vì việc ấy, người ta bỏ xứ bỏ quê mà đi thưa rất nhiều. Đông Triều là thân tín của Lục Báo, do Sầm Chí Cường ủng hộ phe chính trị của Tô Như Tử và Vu Đạt mà Báo ghét, mới sai Đông Triều ra biên giới kìm giữ thay thế Chí Cường, chứ Triều không có tài nghệ gì lớn, thấy giặc tràn vào mạnh thì sợ hãi bối rối chẳng biết làm thế nào, thường xuyên bị giặc phá, thời gian đó vấn đề biên giới An Định và Tây Gia Lâm trở thành nạn lớn day dứt mãi.



Lại nói Vu Đạt từ ngày thua trận ở Uất Trì thì đem quân bản bộ rút chạy về Trường Bình dưỡng thương. Quan thủ thành Trường Bình là Lại văn Nghệ đón vào thành. Ít ngày sau có lệnh công đường gọi Đạt về bắt tội thua trận, Phan Lâm nói:

- Nếu mà về sẽ bị hại.

Người ở Trường Bình nghe được việc đó, báo với Lại Văn Nghê, Nghê hội thủ hạ trong thành lại nói:

- Có lệnh của cậu Nghị gọi về mà sao Vu tướng quân giấu chúng ta, lại còn chưa về? Ta lấy làm lo sợ, nếu như cậu trách chúng ta tội bao chứa thì làm thế nào? Ta có nên giữ Vu tướng quân hay không?

Có thủ hạ là Tôn Tri, con trai thứ ba của Tôn Minh, giữ chức bộc xạ trong thành, hiến kế rằng:

- Vu tướng quân nắm giữ quân đội tinh nhuệ, nếu như không chứa ông ta thì phải tìm cách bắt sống ông ta rồi đem về công đường nộp, nếu không sợ đắc tội với cả công đường lẫn Vu tướng quân thì không sao chống đỡ nổi.

Lại Văn Nghê hơi run sợ, nói:

- Vu tướng quân như là hùm sói, là người thiện chiến, ông ta nuốt ta như nuốt con nhặng, giết ta như giết con lợn. Cho dù ông ta có chống với công đường thì nay chúng ta làm sao được? Công đường ở xa như thế, cho tới khi kịp làm gì thì Vu tướng quân đã giết hết chúng ta rồi.

Tôn Tri nói:

- Dụng binh thì làm sao lại ông ta được, đại nhân hãy làm bữa tiệc rượu thật ngon lành, mời tới rồi phục giáp sĩ, lao ra bắt giải về công đường là yên việc.

Lại Văn Nghê làm theo kế ấy, rồi mời Vu Đạt tới yến ẩm.

Bấy giờ Đại Di vết thương cũng hơi bớt, Vu Đạt rất mừng, ở trong thành nhưng lòng lúc nào cũng nóng như lửa đốt, nghĩ về Gia Lâm mà lòng dạ rối bời, nửa đi nửa ở. Đến khi có Lại Văn Nghê mời sang ăn yến, mới toan đi, Phan Lâm nói:

- Quân đội bị hãm đến dựa vào thành, lòng người không hay, lành dữ không biết, thì phải lo đề phòng, tới ăn ngủ còn không dám, mà còn lòng đi yếm ẩm rượu chè sao?

Đạt nói:

- Đều là tướng của cha ta cả, chẳng lẽ lại thông với hồ ly à?

Phan Lâm nói:

- Có lệnh gọi ngài về thì chắc họ cũng biết rồi, sợ họ không thông với hồ ly mà thông với công đường làm hại ngài thôi.

Đạt im lặng không nói, Phan Lâm bảo:

- Bây giờ nên đánh chiếm lấy Trường Bình mà làm nơi dụng võ công, thì tướng sĩ mới yên lòng được. Tấc đất cắm dùi còn không có, ngài tập hợp võ công thế nào? Công đường đã phát tới đây đến ba lệnh gọi, quân sĩ ai ai cũng sợ hãi, là lúc này đây nếu ngài chần chừ thì lòng người tán lìa, ai cũng biết ngài về công đường thì mất quyền, có những người muốn cùng với ngài sinh tử, cũng chẳng còn bụng dạ nào với ngài nữa, vậy người trong Trường Bình mà có thay lòng, thì ngài chạy lên trời cũng không thoát. Chỉ không nay thì mai, hãy định liệu.

Vu Đạt nói:

- Lại Văn Nghê là quan lành mà thương dân, ta vào đây ông ta đón rước, cho ăn ngủ chữa trị, giờ chiếm thế nào được? Sợ người ta trách ta.

Phan Lâm nói:

- Chê trách là việc bình thường thôi, nếu không hành động thì tới khi xuống địa ngục làm ma không đầu, hãy để quỷ sứ trách tội. Nếu không nghe theo mưu này, thì Phan Lâm xin từ tạ đi ngay trong đêm nay, không thể để ba ngàn người huynh đệ của tôi cùng chịu họa với ngài được.

Vu Đạt im lặng trầm ngâm, lúc sau nói:

- Phan tướng quân, tối nay hộ vệ ta đi dự yến.

Phan Lâm biết ý, về bí mật hiệu triệu thủ hạ.

Đến tối hôm đó bọn chúng đi vào trong thành dự yến tiệc, Phan Lâm sai năm trăm quân giáp sĩ mật vòng ở ngoài, lại tập hợp binh mã làm kế kinh động, giàn thành ba trận phủ ngoài mặt thành.

Lại cho bọn ca hát đánh đàn đều là giáp sĩ phủ lấy đi vào trong. Bọn Nghê, Tri không biết gì hết, vẫn cứ đinh ninh tối đó dùng kế bắt Vu Đạt, bèn dâng yến, chúc rượu, có ý chuốc cho Đạt say rồi mới ra tay, tiếc rằng chỉ không quả đoán trong một khắc mà mất dịp.

Chỉ mới lên một bát yến, uống một hồi rượu, Vu Đạt liền nói:

- Lại trưởng quan, trong công đường giờ đây chắc là sắp có người tiếp quản, ông thấy Lục Báo và Lục Tần, ta muốn chọn một mà phò thì nên chọn ai?

Lại Văn Nghê nói:

- Tiểu quan chỉ giữ một thành trì nhỏ, việc lớn của Lục Gia thật không dám bàn.

Vu Đạt lại nói:

- Việc can hệ tới mình mà ông cũng không bàn, thì còn muốn bàn việc gì?

Nghê thất kinh hỏi:

- Can hệ thế nào, xin tướng quân dạy cho?

Đạt đáp:

- Nếu Lục Báo tiếp quản Gia Lâm, ta không còn chỗ ở công đường nữa, chỉ còn cách mượn thành trì của ông mà cắm dùi thôi.

Nghê nghe xong thì tái mét mặt mày, làm rơi cả ly rượu xuống đất. Tôn Tri giật mình thấy hiệu lệnh, toan đứng lên ra hiệu võ sĩ xông vào, thì Phan Lâm đã bật dậy từ khi nào, rút gươm ra nhảy lên kề vào cổ Tôn Tri. Đoạn Vu Đạt vươn người lên nắm lấy cổ áo Lại Văn Nghê, bá quan trong yến đều kinh hãi. Bọn giáp sĩ chưa kịp làm gì, thì bọn con hát và gia nhân hầu rượu đã đồng loạt ném hết mũ áo đàn sáo xuống đất, cùng rút dao ngắn ra khống chế hết thảy quan lại trong yến, hành động của chúng chớp nhoáng mau lẹ, không ai kịp máy động. Bọn giáp sĩ phục ở ngoài thấy thế đều không dám vào nữa. Phan Lâm sai một con hát bước ra bên ngoài yến bắn pháo hiệu, bấy giờ bên ngoài cửa dinh Đại Di bèn cho quân sĩ hò hét vang trời, pháo lệnh bắn lên ầm ầm, giáp sĩ và người trong yến đều kinh sợ, vội quỳ phục xin hàng cả.

Lại Văn Nghê run rẩy nói:

- Ta cưu mang ngài mà giờ ngài bức ta ư?

Vu Đạt đáp:

- Ngài cũng phục giáp sĩ giết ta đấy thôi, chỉ tiếc rằng Đạt này nhanh hơn, nếu không thì còn nói gì nữa?

Nghê khóc nói:

- Đó là mưu của Tôn Tri, tôi thật không dám.

Đạt quay sang nhìn Tôn Tri, Tri nói:

- Cha tôi là Tôn Minh ở công đường, xin tướng quân nể mặt, may ra còn đường lui chăng?

Đạt chưa kịp nói gì, Phan Lâm đã đưa ngay một đường đao, đầu Tôn Tri lập tức rơi xuống đất. Trong yến tiệc kinh sợ lặng ngắt như tờ, không ai dám thở mạnh.

Đạt bảo với Nghê:

- Ông đừng sợ, lòng ông ta đã biết rồi. Chỉ muốn mượn thành trì của ông mà tự bảo vệ mình thôi chứ không tới mức hại ông. Nếu ông sợ hãi, ta cho ông và vợ con đi về Gia Lâm, còn nếu ở đây với ta, ngày sau ta sẽ trả lại thành, điều ấy tùy ông định đoạt.

Nghê biết có về Gia Lâm cũng bị giết, không còn cách nào đành phải theo.

Đạt hỏi các quan:

- Quan thủ thành đã theo ta rồi, các ông có ai muốn về Gia Lâm không?

Các quan đều cúi đầu xin tuân phục. Đạt cũng không giết hại ai, ủy lạo cho mọi người yên tâm, rồi nhận lấy sổ sách chứng từ ở Trường Bình, quản lĩnh thóc lúa hai vạn hộc, nhà bốn nghìn nóc, quân binh ba nghìn, kế vẫn để các quan lo việc hành chính ai cứ làm việc đó, đặt Phan Lâm làm tổng binh, thiết lập cả thành Trường Bình làm doanh trại quân đội.

Lời bàn: sự uy vũ và quả đoán của Vu Đạt hơn Lục Báo đấy, nhưng việc Lục Báo làm lớn hơn nhiều, đối mặt với nhân vật cũng lớn hơn chẳng tránh khỏi sự run rẩy, Vu Đạt cướp lấy một thành nhỏ, mà lại có vũ lực hùng mạnh thì cũng không đến nỗi khó như việc Trịnh Phong lấy cả công đường Gia Lâm. Còn bọn Lại Văn Nghê, Tôn Tri đều chỉ là văn sĩ, bản lĩnh chẳng có bao nhiêu, gặp bọn hùm sói như Vu Đạt, Phan Lâm, mất thành là việc có thể biết.

84.Bọn Lục Báo, Tôn Minh nhìn thấy Lục Nghị ngồi đó, đột nhiên sợ hãi bối rối nhìn nhau, chưa biết xử trí thế nào. Tô Nh...
30/08/2025

84.

Bọn Lục Báo, Tôn Minh nhìn thấy Lục Nghị ngồi đó, đột nhiên sợ hãi bối rối nhìn nhau, chưa biết xử trí thế nào.

Tô Như Tử che mặt khóc nói:

- Chúng nó giết An Minh rồi, chúng bảo ông ta làm phản, chúng làm loạn rồi.

Bọn Lục Báo cúi đầu không nói năng gì, Lục Nghị tuy đã già mệt, nhưng vẫn là bậc cao lão, nghe rồi trầm ngâm giây lát, thấu suốt được tình hình đã có sự biến loạn. Lúc bấy giờ thấy bên cạnh không có một võ tướng nào, toàn rặt người của Lục Báo, liền ôn tồn nói dụ với chúng:

- An Minh làm phản, chúng bay vào đây giết nó, như thế là có công. Giết thằng giặc ấy rồi thì đi về đi, ta sẽ luận ban thưởng cho sau, ta đang mệt muốn nghỉ, chưa muốn truy cứu lúc này.

Nghị cư xử khôn khéo quá khiến nhất thời đám bọn người làm loạn đều bối rối nhìn nhau, chẳng biết nên tiến thoái thế nào. Tôn Minh biết giờ mà lui ra thì lúc khác khó mà toàn mạng, nhưng Nghị đã nói như thế, cũng chẳng biết nên cư xử thế nào.

Bấy giờ Trịnh Phong bước lên khấu đầu nói:

- Thưa chủ nhân, nay ngài tuổi cao sức yếu mà khi nào cũng phải lo nghĩ cho công việc ở cửa quan, lòng chúng tôi là bọn bề tôi rất đau xót lo cho sức khỏe của ngài. Nay cúi xin ngài chuyên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mọi công việc trong công đường, hãy để cậu hai làm tròn đạo hiếu mà thay cho, như thế chúng tôi cũng yên tâm làm hết bổn phận.

Lục Nghị nghiêng con mắt nhìn Trịnh Phong, chợt cảm nhận được bá khí sắc bén mà thần thái thì tinh anh liền rung động tức thì, hỏi:

- Người vừa nói là ai thế?

Phong đáp:

- Chỉ là kẻ tiểu lại nhỏ hầu trong phủ.

Tô Như Tử tu luyện tiên thuật, có thể cảm nhận được bá khí, huyền khí, quỷ khí do người phát ra, đột nhiên nhìn Trịnh Phong rồi cảm thấy sợ hãi, cả người nổi lên da gà rần rần, quát lớn:

- Tên vô danh nhà mày mà cũng dám nói càn à? Ở đây chưa đến lượt tiểu lại được nghị sự.

Phong vẫn ôn tôn nói:

- Lệnh mẫu nói chí phải. Tôi chỉ là người vô danh, nhưng nuôi cha mẹ vợ con cũng đều nhờ ơn mưa móc của Lục Gia, do đó mà thấy có trách nhiệm phải lo nghĩ cho việc chung của Lục Gia mà thôi. Nay việc gì đúng thì đất trời, quỷ thần, cho tới người lương dân đều không thể chối cãi, việc ai nói lên điều đúng sai đâu có quan trọng gì? Như có kẻ ăn mày ngoài chợ mà nói mặt trời mọc từ hướng đông, thì bậc đương kim thánh thượng cũng không thể cãi hắn được, chẳng phải thế sao?

Tô Như Tử làm thinh nín lặng, Trịnh Phong lại nói:

- Tôn đại nhân sao không nói ra sở nguyện của bách tính Gia Lâm đi?

Tôn Minh lúc này luống cuống lôi tờ kiến nghị ra quỳ trình lên Lục Nghị, tờ kiến nghị nói việc các quan đều lo cho sức khỏe của Lục Nghị, cầu xin Lục Nghị dưỡng bệnh chóng khỏe cho bách dân Gia Lâm được cậy nhờ, các công việc chính trị và binh quyền xin tạm để Lục Báo đương chức, bọn môn khách sẽ hết lòng phò trợ cho cơ nghiệp Lục Gia vững vàng như núi. Lại còn khéo nói rằng các quan đều nói không nên tin kẻ khác họ, cũng không nên giao quyền cho nữ nhân, chỉ về việc loại bỏ Vu Đạt và Tô Như Tử khỏi quyền lực chính trị trong Gia Lâm.

Tô Như Tử trình lên, bọn Lục Báo đều lén nhìn Lục Nghị, lo lắng sợ Nghị nổi giận. Lục Nghị đọc xong bản trình, sắc mặt vẫn điềm nhiên như không, nhìn Tôn Minh nói:

- Ta đối với cha con ông như bát nước đầy, nay ông cũng tham gia vào việc này à? Chắc ông được lợi không ít?

Tôn Minh cúi đầu xấu hổ im lặng.

Đoạn lại quay sang Lục Báo, nói:

- Cơ nghiệp của cha, ngày sau cũng cho các con cả. Cha đã già rồi cũng đâu còn được mấy năm, con nóng lòng thế sao?

Lục Báo cũng im lặng nốt. Trịnh Phong lại nói:

- Nhị chủ chỉ lo cơ nghiệp rơi vào tay người ngoài nên phải làm vậy mà thôi. Các quan cũng đều nghĩ thế cả.

Lục Nghị hỏi:

- Vu Đạt có về chưa?

Lục Báo đáp:

- Hắn đã làm phản ở Trường Bình rồi, không trở về nữa.

Nghị thở dài, gấp tờ trình lại đưa cho Như Tử, rồi bảo bọn chúng:

- Ta đã già rồi, các người muốn làm gì thì cứ làm đi, nhưng đừng đánh vào Trường Bình, hãy để Vu Đạt con đường sống.

Bọn Lục Báo nghe thế thì mở cờ trong bụng, luôn miệng “dạ, dạ”. Kế rồi Nghị bảo bọn chúng ra ngoài, Lục Báo xin lấy ấn tín, Nghị sai Như Tử lấy ra đưa cho Báo cả ấn tín và kiếm lệnh, Như Tử đặt lên bàn, Báo vươn bàn tay ra định đón lấy, Như Tử nói:

- Thứ này là thứ mày rất ham muốn phải không? Ở đời nhiều người ham muốn quyền lực nhưng không phải ai cũng có tài chế ngự được quyền lực. Nó cũng là thứ sẽ giết mày vào ngày không xa đấy.

Lục Báo nắm lấy ấn, nói:

- Xưa nay tới giờ mới thấy mẹ dạy dỗ con, lời này của mẹ con xin ghi nhớ.

Nói rồi giật lấy không chút do dự, kế đó khấu lạy cha mẹ rồi rút hết binh sĩ ra ngoài ngay. Khi chúng đi ra gần hết, Nghị chợt nói:

- Kẻ kia ở lại một chút.

Bọn chúng cùng quay lại, thấy Nghị đang nhìn vào Trịnh phong. Lục Báo phân vân giây lát, Trịnh Phong cười nói:

- Xin hãy để gương Tri Thời lại rồi ra ngoài trước, tiểu nhân yết kiến bậc trưởng giả, rồi sẽ ra ngay.

Báo bèn lấy gương Tri Thời trong người ra bỏ lại trên án, cả Lục Nghị và Tô Như Tử đều chăm chú nhìn tấm gương, kế đó ra hết ngoài. Nghị quay sang Như Tử bảo nàng ra ngoài, nàng cũng bèn lạy rồi ra, khi đi ngang qua vẫn nhìn Trịnh Phong lẫn tấm gương chăm chú.

Như Tử ra đến cửa lại gặp Lục Báo, Báo nói:

- Mời mẹ về phủ riêng nghỉ ngơi, con có sắp bọn hầu gái cho mẹ. Chăm sóc cha đã có bọn hầu rồi.

Như Tử nói:

- Mày muốn giết ta phải không?

Báo đáp:

- Mẹ đẻ ra con, nỡ nào mà con giết mẹ? Nhưng bọn người thủ hạ của mẹ thì con không tiếc. Mẹ nên chỉ ở trong phủ mà thôi, quyền đã trong tay con cả, nếu mẹ con manh tâm làm gì, con sẽ giết hết bọn tay chân đấy.

Nói rồi sai người dẫn Tô Như Tử về phủ riêng, cắt đặt quân lính canh giữ, chẳng các nào giam hãm nơi cung cấm. Lục Báo tước đoạt hết quyền của bà, những môn khách và các nha lục trong công đường không ai dám theo bà nữa, những người thân tín với bà đều bị chuyển đi xa hoặc bị cho thủ tiêu hết. Bà chỉ ở nơi cấm địa, không được can dự hay biết về việc chính sự ở Gia Lâm, cứ mỗi ngày đều có người dẫn Như Tử sang thăm Lục Nghị hai lần, sau đó liền phải trở về phủ không được đi đâu, từ đó bà không còn được tùy nghi nữa.



Lại nói bấy giờ trong phòng chỉ còn Lục Nghị và Trịnh Phong, Nghị mời Trịnh Phong ngồi xuống bàn, rồi nặng nhọc cất bước dậy đi ra bàn, hai người ngồi đối nhau. Lục Nghị nói:

- Trà vừa mới pha mà chưa ai uống, xin mời dùng.

Phong im lặng không nói gì hết. Nghị bảo:

- Ngài có biết mấy chục năm trời, Gia Lâm có cơ nghiệp vững bền là bởi mỗ bao đêm không ngủ, bao sự khó nhọc hay không?

Phong đáp:

- Tôi có biết. Cậu Nghị là con rồng lớn vùng vẫy khắp hạt Gia Lâm, dùng tài năng đức độ mà khiến cho nơi đây trở nên thịnh vượng, dân lành đều ngợi khen công đức, triều đình cũng phải vị nể, điều ấy chẳng ai dám nghi ngờ.

Nghị gật đầu nói:

- Đời người ta nỗ lực cũng để cho con cháu, ta cố gắng lăn lộn mấy chục năm, nay đã sắp chết, cơ nghiệp truyền cho con trai, ta cũng không ân hận. Ta chỉ canh cánh một điều rằng Lục Báo không có cái lượng khoan nhân của bậc vương gia, lại không biết xót thương người dưới, vậy nên khi ta còn làm được vẫn chưa giao quyền cho nó, bởi ta sợ nó có quyền trong tay rồi, thì đừng nói tới Vu Đạt con nuôi ta, ngay đến anh trai nó là Lục Tần cũng bị nó hại chết. Nếu như Vu Đạt giữ quyền thì khác, Lục Báo vẫn có thể sống mà hưởng phú quý được, đó là điều ta nghĩ, ngươi có hiểu không?

Trịnh Phong đáp:

- Tiểu nhân hiểu suy nghĩ ấy của ngài, nhưng nhị công tử đã thề không chịu sống chung trời đất với Vu Đạt, thì trong một đầm chẳng thể có hai con giao long, trong một rừng không thể có hai con hổ dữ, chắc là một trong hai người phải vong mạng. Vu Đạt là kẻ có lượng tướng soái, lại khôn khéo hơn nhị công tử nhiều. Các bậc chủ nhân từ xưa tới nay, nếu là vua một nước, đều phải định thái tử từ sớm khi còn đang minh mẫn, đó chính là khiến cho những hoàng tử khác không còn ngấp nghé tranh giành, ai đâu ở yên phận đó, mới được yên ổn. Nay ngài cũng làm chủ nhân một cõi, mà lại dùng dằng mãi không quyết định người kế nghiệp, khiến cho lòng người ta phân tán kì vọng, đổ về người này, theo về người kia, mới sinh ra cảnh này. Ngài sắp xếp việc lớn như thế chưa thỏa đáng, tất sẽ bị vỡ lở thôi. Ngày hôm nay là ngày có thể thấy trước được sẽ đến.

Lục Nghị gật đầu nói:

- Đó là chỗ chưa sáng của ta.

Trịnh Phong hỏi:

- Tôi không phải tâm phúc của ngài, ngài còn chẳng biết tôi là ai, vì sao ngài nói những lời này với tôi?

Lục Nghị nhấp ngụm trà, đáp:

- Bởi ta không biết ngươi là ai, nên nói những lời này với ngươi đấy. Vì sao thế? Vì đôi tay này xây dựng nên Gia Lâm công đường, đôi tay này sắp đặt lên từng kẻ lại thuộc, kẻ nào như thế nào, ta đây biết rất rõ. Tôn Minh là người đa mưu túc trí, nhưng không phải là kẻ có lá gan lớn mà lại có cái tài chiến lược quyết sách được một việc như là đảo chính, do đó ta để nó bên cạnh phò trợ cho Lục Báo. Còn lại bọn tướng thuộc như Trần Từ Kiến, Hải Nhuận, đều là bọn thất phu chỉ biết việc ở chiến trường, cũng không thể làm ra một việc như vậy. Chỉ mới bảy ngày trước, các quân còn đâu vẫn ở yên đó, trong công đường không có một sự mảy may máy động nào, cho dù ta có nằm đó, cũng không thể chuẩn bị mọi việc nhanh đến như vậy, nếu có sự manh tâm thì việc chuẩn bị phải tính bằng nhiều tháng, bằng năm. Thế mà chỉ từ khi Trọng Mậu chết đến ngày hôm nay nó đã có thể bước vào đây mà lấy ấn tín trong tay ta đi vậy. Trong số những kẻ bày mưu cho Lục Báo, phải có một kẻ kiệt xuất, thao túng được chính trường ở Gia Lâm chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Ta điểm mặt bọn chúng, chỉ thấy nhà ngươi là kẻ ta không biết mà lại đi vào đây, chắc ngươi chính là kẻ kiệt xuất ấy.

Trịnh Phong thâm trầm nhìn Lục Nghị, thấy đã già nua, ánh mắt cũng mệt mỏi không còn tinh anh, nhưng trí lực có thể nói là đáng khâm phục, chẳng trách một tay có thể gìn giữ Gia Lâm trước bao nhiêu sóng gió, từ nội sinh, ngoại địch, cho tới thiên tai, triều chính, trong suốt bao nhiêu năm trời. Phong cảm thán trong lòng, cúi đầu nói:

- Hôm nay được biết trí lực của ngài, chuyến này đi không uổng.

Lục Nghị nói:

- Vậy là điều ta nghĩ chẳng sai, ngươi là người nâng đỡ cho thằng con dại của ta. Này tráng sĩ, ngươi tên họ là gì? Người từ đâu đến?

Phong đáp:

- Tôi họ Trịnh, tên Phong, đến từ nước đại lý, chỉ muốn nương nhờ mà lập thân ở Gia Lâm, không phải là giặc.

Nghị gật đầu, nói:

- Tài của nhà ngươi, muốn bổng lộc quan tước gì đều sẽ có. Ta trải lòng người làm cha mà nói với ngươi, vậy mong hãy dìu dắt, chớ làm hại con ta. Nay ta đã lực cùng, chỉ còn biết nói vậy.

Phong đáp:

- Cậu hai rất thưởng thức tôi, tôi không có ý làm hại.

Nghị nghe thế nặng nhọc gật đầu, rồi ho lên mấy tiếng. Phong cũng thấy thương cảm, bước lại dìu đỡ Lục Nghị lên giường nằm nghỉ, rồi lẳng lặng cầm gương Tri Thời bước ra ngoài.

Address

ĐÔNG THỌ
Thanh Hóa
440000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tĩnh Thủy posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Tĩnh Thủy:

Share