20/10/2025
Nhận diên và phản bác: Lịch sử là dòng chảy chân lý không thể đảo ngược.
🌿🌿🌿
Trong báo cáo tại Hội nghị lần thứ 13 Ban Chấp hành Trung ương (mở rộng), tháng 12/1957, Đảng ta chỉ rõ: “Chủ nghĩa xét lại là một biểu hiện của chủ nghĩa cơ hội hữu khuynh, làm lu mờ lập trường, quan điểm của chủ nghĩa Mác – Lênin, tước bỏ hoặc làm nhụt vũ khí tư tưởng của người cộng sản”. Hôm nay, lời cảnh báo ấy vẫn nguyên giá trị khi các biểu hiện “xét lại lịch sử” đang có xu hướng gia tăng, len lỏi trong đời sống xã hội với nhiều hình thức tinh vi, khó nhận diện. Đây không chỉ là vấn đề nhận thức, mà là thách thức đối với bản lĩnh chính trị, niềm tin tư tưởng và sự trung thực của lịch sử cách mạng, đòi hỏi phải được nhận diện rõ ràng và đấu tranh kiên quyết, kịp thời.
Có thể khẳng định rằng ở Việt Nam không có cơ sở khách quan hay chủ quan cho một “chủ nghĩa xét lại” đúng nghĩa. Tuy nhiên, vẫn có những biểu hiện “xét lại” trong tư duy và hành động của những kẻ lợi dụng chiêu bài “nhìn lại lịch sử”, “đọc lại quá khứ” để xuyên tạc, cắt xén sự thật, làm suy yếu niềm tin của công chúng vào giá trị cách mạng và vai trò lãnh đạo của Đảng.
🌿 Những kẻ mang dáng vẻ học thuật, nhưng ẩn chứa mục tiêu chính trị và chúng ta có thể nhận diện như sau:
- Chủ thể xét lại lịch sử ở Việt Nam, cả trong quá khứ lẫn hiện tại, chủ thể của xu hướng xét lại lịch sử lại chủ yếu là một bộ phận nhân sĩ, trí thức tiểu tư sản. Trong đó, có cả những trí thức cũ, tức “trí thức tư sản” được phương Tây đào tạo, sử dụng và cả những người được đào tạo trong môi trường xã hội chủ nghĩa nhưng chưa thật sự “cải tạo tư tưởng”, vẫn giữ thái độ “lập lờ như con rắn nước”, thậm chí “trở cờ”, rơi vào tình trạng “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”. Dù ở bất kỳ thời kỳ nào, xét lại và cơ hội chủ nghĩa vẫn là những trào lưu tư tưởng đối lập với chủ nghĩa Mác – Lênin, là tàn dư của tư tưởng tư sản, tiểu tư sản len lỏi trong phong trào công nhân. Thực chất của chúng là sự đánh đổi lợi ích lâu dài, căn bản của giai cấp công nhân và nhân dân lao động để mưu cầu những lợi ích cục bộ, trước mắt là sự thỏa hiệp, đầu hàng trước hệ tư tưởng tư sản và phản bội lại nền tảng tư tưởng cách mạng, phản bội chủ nghĩa Mác-Lênin.
- Đối tượng của xét lại lịch sử. Hoạt động “xét lại lịch sử” không chỉ dừng ở việc phủ định một phần, mà có thể bao trùm toàn bộ tiến trình phát triển lịch sử dân tộc, từ sự kiện, biểu tượng cho đến nhân vật lịch sử. Ở Việt Nam, đối tượng mà các phần tử xét lại thường nhắm tới chính là giai đoạn lịch sử cách mạng dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, thời kỳ đã khẳng định bản lĩnh, ý chí độc lập và giá trị tư tưởng của con đường xã hội chủ nghĩa. Việc bóp méo, cắt xén hay “đọc lại” các sự kiện lịch sử trong giai đoạn này thực chất là âm mưu phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng, làm suy yếu niềm tin chính trị và phá hoại nền tảng tư tưởng của dân tộc.
- Phương thức xét lại lịch sử. Hoạt động “xét lại lịch sử” diễn ra cả bí mật lẫn công khai, dưới nhiều hình thức tinh vi. Nhân danh những cụm từ tưởng chừng vô hại như “đổi mới tư duy”, “nhận thức lại”, “tiếp cận khách quan” hay “cách tiếp cận mới”, các phần tử cơ hội tìm cách “diễn giải lại” một số sự kiện, nhân vật lịch sử vốn đã được khẳng định, thậm chí cố tình tạo ra các tranh cãi giả tạo để gây nhiễu thông tin, phân tán dư luận và hình thành hai luồng tư tưởng đối nghịch trong xã hội. Phương tiện tán phát chủ yếu của các luận điệu này là báo chí, truyền thông và đặc biệt là mạng xã hội, từ các nền tảng phổ biến như Facebook, Zalo, TikTok, Instagram…, cả ở trong nước và ở nước ngoài, nhất là các hội nhóm kín, diễn đàn ẩn danh. Đáng lo ngại hơn, không ít cuộc trò chuyện “trà dư tửu hậu”, “thông tấn vỉa hè”, thậm chí trong một bộ phận cán bộ, đảng viên cũng bị lợi dụng làm nơi gieo rắc, bàn tán, xuyên tạc lịch sử, tiếp tay cho những quan điểm lệch lạc.
- Thủ đoạn xét lại lịch sử. Thủ đoạn quen thuộc của các phần tử xét lại lịch sử là xuyên tạc, bóp méo và bôi đen lịch sử dân tộc, tiến tới phủ nhận những giá trị và thành tựu của cách mạng. Chúng tìm cách biến những năm tháng hào hùng trong công cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, dựng nước và giữ nước của nhân dân ta thành “thời kỳ đen tối”, “sai lầm”, chúng còn tung ra các luận điệu xảo trá khác nhằm gieo rắc hoài nghi, làm phai mờ niềm tin vào con đường xã hội chủ nghĩa. Ở trong nước, một bộ phận nhỏ trí thức và nhà nghiên cứu lịch sử đã thoái hóa, biến chất đã từ bỏ tính đảng, tính giai cấp, tính đảng cộng sản và cả tính khách quan khoa học khi nghiên cứu lịch sử. Nhân danh “đổi mới nhận thức lịch sử”, họ cố tình “lật sử”, tìm cách xuyên tạc, “giải thiêng” những giá trị thiêng liêng của dân tộc, hạ thấp hình tượng anh hùng, bôi nhọ lãnh tụ, nói xấu Đảng Cộng sản Việt Nam. Nguy hiểm hơn, họ lại cổ súy, tô hồng cho những kẻ từng là tay sai của thực dân, đế quốc, những kẻ đã phản bội dân tộc, “nợ máu với đồng bào ta”. Hình ảnh mà nhà thơ Tố Hữu từng khắc họa vẫn còn nguyên tính thời sự: “Cả đàn sói chồm lên, cắn vào lịch sử. Cào chiến công, xé cả xác anh hùng.” (Chân lý vẫn xanh tươi). Câu thơ ấy không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là sự phơi bày bản chất phản động, vô ơn và tàn nhẫn của những kẻ đang từng ngày tìm cách cắn xé quá khứ dân tộc.
- Âm mưu và tính nguy hại của xét lại lịch sử. Những hành động bôi đen, phủ nhận lịch sử vẻ vang của dân tộc không chỉ làm sai lệch nhận thức, mà còn gây tổn hại nghiêm trọng đến nền tảng tinh thần của xã hội. Khi lịch sử bị xuyên tạc, người dân – đặc biệt là thế hệ trẻ – dễ rơi vào trạng thái mơ hồ, thờ ơ, thậm chí hiểu sai về quá khứ, từ đó đánh mất lòng tự hào và tự tôn dân tộc. Nguy hiểm hơn, sự tha hóa nhận thức ấy có thể khiến một bộ phận sẵn sàng “rút gạch chân tường”, phá vỡ những giá trị cốt lõi đã làm nên cơ đồ đất nước và thành quả cách mạng. Đó chính là con đường dẫn tới suy thoái niềm tin, làm lung lay nền tảng tư tưởng, thậm chí đe dọa sự tồn vong của dân tộc và chế độ
🌿Những luận điệu xét lịch sử phổ biến và luận chứng khoa học bác bỏ
- Một là, “giải thiêng” anh hùng, lãnh tụ. “Giải thiêng” vốn là một khuynh hướng trong văn học nghệ thuật hiện đại và hậu hiện đại, với mục đích hóa giải yếu tố huyền bí, đưa nhân vật, sự kiện trở về với đời sống bình thường. Tuy nhiên, trong tay các phần tử cơ hội và phản động, chiêu bài “giải thiêng” đã bị lợi dụng thành công cụ xuyên tạc, phủ nhận lịch sử. Nhân danh “đổi mới cách nghiên cứu lịch sử”, “tiếp cận khách quan”, chúng tìm cách bôi nhọ những biểu tượng thiêng liêng của dân tộc.
- Hai là, nhân danh nghiên cứu lịch sử, biên soạn sách giáo khoa, hồi ký để “lật sử”. Đáng lẽ với trách nhiệm nghề nghiệp và đạo đức khoa học, những người nghiên cứu, biên soạn lịch sử phải thường xuyên xem xét, bổ sung, phát hiện chứng cứ khách quan nhằm làm sáng tỏ hơn các sự kiện và nhân vật lịch sử. Thế nhưng, một số cá nhân lại làm điều ngược lại: cố tình đẩy sự thật vào chỗ lập lờ, “trung tính hóa” lịch sử để che giấu bản chất phản động của kẻ thù dân tộc.
- Ba là, lợi dụng tọa đàm, hội thảo để “rửa tội” cho giặc, “tôn vinh” những kẻ “bán nước cầu vinh”. Một trong những thủ đoạn nguy hiểm của các phần tử xét lại lịch sử hiện nay là mượn danh nghĩa nghiên cứu khoa học, hội thảo học thuật để hợp thức hóa quan điểm sai trái, tìm cách “rửa tội” cho kẻ phản quốc, tô hồng cho những nhân vật từng cộng tác với thực dân, đế quốc. Việc lợi dụng danh nghĩa “khoa học” để đảo lộn giá trị, “tô son” cho kẻ bán nước, “xóa tội” cho giặc, thực chất là hành vi tiếp tay cho xét lại lịch sử, là sự xúc phạm với máu xương của hàng triệu người Việt Nam đã ngã xuống vì độc lập, tự do của Tổ quốc.
- Bốn là, lợi dụng báo chí, truyền thông để xuyên tạc lịch sử. Đây là thủ đoạn không mới nhưng vô cùng nguy hiểm của các phần tử xét lại. Ngay từ sớm, Đảng ta đã nhận diện rõ chiêu bài này. Nghị quyết số 60-NQ/TW ngày 8/12/1958 của Bộ Chính trị về công tác báo chí đã cảnh báo: “Một số báo chí có biểu hiện hữu khuynh, mất lập trường, tê liệt trước sự tiến công của kẻ địch; cá biệt còn có tờ báo phụ họa với những luận điệu của tư sản và những quan điểm của chủ nghĩa xét lại.”
Hiện nay, thủ đoạn này vẫn được sử dụng ngày càng tinh vi và có hiệu quả hơn, khi một số cơ quan báo chí, truyền thông và nhà xuất bản bị lợi dụng, thậm chí tiếp tay cho luận điệu sai trái, vô tình trở thành “kẻ nối giáo cho giặc”. Văn kiện Đại hội XIII của Đảng cũng đã chỉ rõ thực trạng đáng lo ngại này: “Hệ thống thông tin đại chúng còn nhiều hạn chế; một số cơ quan báo chí xa rời tôn chỉ, có biểu hiện thương mại hóa; quản lý mạng xã hội còn bất cập.”
Thực tế cho thấy, trong không ít sự kiện có yếu tố nhạy cảm về lịch sử, một số cơ quan báo chí, truyền thông lại tích cực tham gia đưa tin, quảng bá, tạo hiệu ứng lan tỏa cho những cách hiểu sai trái, vừa để “khuếch trương hình ảnh”, vừa ngấm ngầm thăm dò phản ứng xã hội và không ít lần, họ đã đạt được mục đích.
Hệ quả là, những kẻ từng “bán nước cầu vinh” bị lịch sử lên án nay được tô vẽ, “rửa tội” và thậm chí được tôn vinh: đặt tên đường, dựng tượng, lập đền thờ, như các trường hợp Trương Vĩnh Ký, Lê Văn Duyệt, Nguyễn Ánh, kẻ “cõng rắn cắn gà nhà”. Đó là sự trêu ngươi của lịch sử, sự xúc phạm đối với máu xương của biết bao thế hệ cha ông.
Từ hàng loạt biểu hiện trên, có thể thấy nguy cơ hình thành chủ nghĩa xét lại lịch sử ở Việt Nam không còn là giả định mà đã hiện hữu. Nếu không được nhận diện và đấu tranh kịp thời, hậu quả của nó sẽ hết sức khó lường: làm phai nhạt niềm tin, đảo lộn giá trị, thậm chí bẻ gãy nền tảng tư tưởng chính trị mà Đảng và nhân dân ta đã dày công xây dựng.
Tất cả những vấn đề nêu trên, chúng ta có thể nói rằng, ở nước ta đang có nguy cơ hình thành chủ nghĩa xét lại lịch sử từ những phần tử xét lại lịch sử, một nguy cơ hiện hữu nếu chúng ta không nhận diện rõ và phòng, chống hiệu quả thì hậu quả của nó là rất khó lường khi: “Cả đàn sói chồm lên, cắn vào lịch sử. Cào chiến công, xé cả xác anh hùng. Ôi! nỗi đau này là nỗi đau chung. Lương tâm hỡi, lẽ nào ta tự sát?” (Tố Hữu).
Lịch sử là dòng chảy chân lý không thể đảo ngược. Mọi âm mưu xuyên tạc, “xét lại”, dù được ngụy trang bằng lớp vỏ học thuật hay tự do học thuật giả hiệu, đều không thể thay đổi sự thật đã được hun đúc bằng máu, nước mắt và trí tuệ của các thế hệ người Việt Nam.
Những ai cố tình bóp méo, phủ nhận lịch sử dân tộc, dù là cá nhân hay tổ chức sớm muộn cũng sẽ bị chính lịch sử phán xét nghiêm khắc. Bởi lịch sử không bao giờ đứng về phía kẻ phản bội chân lý, mà chỉ đứng về phía nhân dân, phía lẽ phải và phía những giá trị trường tồn của dân tộc.
Bánh xe lịch sử của dân tộc Việt Nam vẫn không ngừng lăn bánh, tiến về phía trước, mang theo niềm tin, khát vọng và sức mạnh của toàn dân tộc. Và trên hành trình ấy, mọi tư tưởng xét lại, cơ hội, mọi hành vi phản bội quá khứ và bôi đen lịch sử tất yếu sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền nát, để chân lý, niềm tin và ánh sáng cách mạng mãi tỏa rạng cùng non sông đất nước.
St
# NHK