Kinh Dị - Trinh Thám - Tác Giả Mạnh Ninh

Kinh Dị - Trinh Thám - Tác Giả Mạnh Ninh Ủng hộ trà thuốc tác giả
Bidv 6511692405
Momo 0936887945
Trần Mạnh Ninh ❤️❤️❤️

Vạn Dặm Đớn ĐauChương 2: Máu Mủ_______Thằng Rô oà khóc và tỉnh giấc. Những ngày đầu ở cùng bà cụ hàng xóm, thằng Rô sợ n...
11/09/2025

Vạn Dặm Đớn Đau
Chương 2: Máu Mủ
_______

Thằng Rô oà khóc và tỉnh giấc. Những ngày đầu ở cùng bà cụ hàng xóm, thằng Rô sợ nhất những buổi sáng, lúc các bạn trong ngõ cắp bút nghiên sang nhà ông đồ. Thằng Rô nhớ em nó quá. Nhớ cả con đường ngày ngày nó dắt em nó sang nhà ông đồ. Đường sang đó có hai hàng phượng già, nhớ những trò chơi cùng đám chăn trâu trong làng… Nhưng việc của nó bây giờ là phải quên. Cuộc sống thay đổi bất ngờ sau cái chết của bu khiến nó ngỡ ngàng. Mỗi lúc nhớ em, nó đều chạy ra đống rơm sau vườn ngồi khóc. Sáng nào nó cũng luộc mấy củ khoai, ăn xong rồi xách giỏ, xách xô ra đồng để đi bắt cá tôm phụ bà cụ.

Đã mấy lần nó lân la sang làng bên, bí mật tìm gặp em mình. Lúc thì thằng Si mếu máo khóc, mặt nhòe nhoẹt nước mắt, nước mũi, khi thì nằng nặc đòi theo anh về nhà bà cụ, khi lại bi bô kể chuyện ở nhà dì Hữu. Mới có mấy tuần mà thằng cu Si nom gầy hẳn đi, quần áo đầu tóc bê bết bẩn, hai bàn tay đầy nốt ghẻ nước. Lúc ấy thằng Rô chưa đủ can đảm để kéo em về sống cùng mình. Hai miệng ăn đã khốn khổ. Giờ thêm thằng cu Si nữa thì có mà ôm nhau chết đói hết. Ở bên nhà chú dì, dù bị bạc đãi nhưng ít ra còn có miếng cơm.

Một năm sau….

Thằng Rô lúc này đã mười ba tuổi, dù dung mạo vẫn tương đối cổ quái nhưng vì làm việc nặng nên sớm phát triển hơn so với đám cùng trang lứa. Mới một năm ròng mà Rô đã lớn phổng phao, chân tay cơ bắp thấy rõ. Một lần gặp em bên kia làng, Rô thấy em khóc nấc lên. Nhìn kỹ, Rô thấy mặt Si sưng húp híp, má còn lằn những vết đỏ, vết tím. Rô giật giọng:

— Em làm sao?

Thằng Si mếu máo nhìn anh rồi lắp bắp:

— Em... Em ngã... ngã lúc đi chăn trâu cho chú dì…

Thằng Rô nhíu mày nhìn em, ngay lập tức nó sửng sốt quát to:

— Ngã? Mày nói dối. Mày làm sao?

Thằng Si hoảng kinh lắp bắp:

— Chú dì đánh ... Tại em đánh nhau với chị Báu.

Thằng Rô á khẩu hỏi:

— Tại sao mày dám đánh nhau với chị Báu? Tao đã dạy mày làm sao?

Thằng Si líu lưỡi

- Tại... tại…

Rô bấu chặt vai em hỏi to:

- Tại sao?

Thằng Si nói như gào lên.

- Hu hu... Tại chị Báu bảo mẹ lăng loàn ... đi ngủ với lắm đàn ông... bảo anh em mình không phải anh em ruột…

Thằng Rô bủn rủn chân tay, nó chưa hiểu lắm điều em mình vừa nói nhưng mơ hồ về một điều khủng khiếp. Dẫu thế, Rô vẫn yếu ớt hỏi:

— Sao mày không bảo với chú dì?

Thằng Si lí nhí:

— Chú dì cũng bảo thế…

Thế là thế nào nhỉ? Sao lại không phải anh em ruột của nhau? Sao ngay cả chú dì cũng nói vậy. Chính thằng Rô cũng òa khóc từ bao giờ. Chuôm đồng trắng nước mênh mang nhập nhòa trước mặt. Mấy con le le bất chợt vụt bay lên, vừa bay vừa kêu dáo dác. Buổi tối hôm ấy, thằng Rô sau khi bàn với bà cụ bèn đến nhà chú dì xin phép đón em về. Khi nghe thằng Rô lúng túng nói ý định của mình, chú Hữu trợn mắt lên và gằn giọng:

— Thế tao nuôi dạy em mày không tốt à thằng giặc con kia? Mày định bôi tro trát trấu vào mặt nhà tao à? Một mình bu mày chưa đủ làm nhà tao xấu mặt hay sao? Đấy! Mày có giỏi thì mang em mày về mà nuôi xem sao! Không đói rã họng ra tao bé bằng con kiến. Quân ăn cháo đá bát. Thứ láo lếu, chưa qua sông đã đấm sóng.

Thằng Rô ít chữ, chẳng biết nói như thế nào, chỉ muốn ngay lập tức đưa em ra khỏi nhà chú dì.

Ngồi trên sập cao, miệng bỏm bẻm nhai miếng trầu. Dì Hữu tiếp lời:

- Vừa nứt mắt đã hỗn hào. Đúng là quân mất nết. Nhà này không có cái ngữ ấy. Mang nó về! Tao chống mắt chờ xem anh em mày nên vương nên tướng gì hay lại thành lũ mèo mả gà đồng, đầu trộm đuôi cướp.

Dì Hữu giúi túi đồ vào tay thằng Si như muốn tống khứ ra khỏi nhà những thứ dơ dáy, ghê tởm. Thằng Si cắp túi quần áo đồ đạc nép sát vào anh. Hai anh em ra khỏi cửa còn nghe dì ruột của chúng nói với theo:

- Từ nay trở đi, tao không dính líu gì đến mấy anh em nhà mày nữa nghe chửa? Đón thì đón nhưng sau này có ai hỏi gì thì đừng vu vạ cho nhà tao tệ bạc.

Thằng Rô dắt em đi như chạy. Đường quê hun hút, lập lòe đom đóm. Tiếng chó sủa róng riết sau những bước chân chạy thình thịch của hai anh em. Mái nhà kia rồi! Đã lâu lắm chúng mới được ôm nhau cùng ngủ trên cái ổ rơm chung.

Đêm hôm ấy, thằng Rô trằn trọc mãi. Nó hết quay sang hướng bà cụ rồi lại lật người qua phía thằng Si, hít hà mùi tóc khét lẹt của thằng em và nghe má mình ròng ròng, nóng hổi những giọt nước mắt. Từ buổi sáng sau khi đón em về, thằng Rô luôn chân luôn tay, làm việc gấp hai ba lần mà vẫn cảm thấy vui. Khi thì đun nước lá xà cừ đặc tắm để chữa ghẻ nước cho em, lúc đưa em đến lớp ông đồ xin học lại, lúc lại ra đồng mót khoai, mò cua, tát vét, đánh riu tép, đặt lờ tôm, cấy hái...

Tuổi còn nhỏ nhưng thằng Rô thuộc từng bờ ngang, lối dọc, đồng trên, ruộng dưới, ao hồ chuôm trũng. Dần dần nó không khóc nữa, không để ý đến những lời bàn tán ì xèo về gia đình mình, thôi cả việc viết than vãn. Nó lao mình vào làm việc, kiếm tiền mua thuốc chữa bệnh cho bà cụ ân nhân và mua bút nghiên để em trai nó tiếp tục sôi kinh nấu sử. Ngoài việc học và làm mấy việc lặt vặt trong nhà, Rô không cho em mình động tay động chân gì vào việc nặng, bao nhiêu cơ cực một tay nó gánh hết, cũng chưa bao giờ thấy than vãn nửa lời.

Bạn của nó bây giờ là gốc lúa, củ khoai, là con cua, con cá ngoài đồng, là trăng sao soi đáy nước chuôm làng khi nửa đêm gà gáy, là con cò, con vạc ăn khuya và là bóng hình bu nó nữa. Nó tin bu vẫn luôn ở bên anh em nó rất gần. Có một lần nó đi đánh riu đêm, vì nghe tiếng gà gáy, tưởng trời sắp sáng, nó quáng quàng vác riu ra đồng. Ai dè, khi rổ tép đã đầy, trời vẫn còn tối mịt mùng. Nó cắp rổ đến mộ bu ở nghĩa địa gần chuôm nằm nghỉ cho đỡ mệt. Rồi nó thấy bu nó đến gần. Bu bước đến nhẹ như một làn gió mỏng. Bu ngồi cạnh bắt chấy cho nó, kể cả chuyện chàng Thạch Sanh cho nó nghe. Bàn tay bu nhẹ như làn sương vỗ vỗ vào lưng và hát ru cho nó ngủ. Nó còn nhớ rõ mồn một lời hát ru của bu:

- Con cò mày đi ăn đêm. Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao. Ông ơi ông vớt tôi nao. Tôi có bề nào ông hãy xáo măng. Có xáo thì xáo nước trong. Đừng xáo nước đục đau lòng cò con!

Ru đến câu hát cuối cùng, bu nó ôm chặt nó vào lòng nức nở. Nước mắt bu nó lã chã nhỏ ướt đầm cả trên má nó. Nó thiếp đi trong vòng tay bu. Khi mặt trời lên cao, nó choàng tỉnh dậy đã thấy rổ tép không còn một cọng rác, những con tép còn trong veo lấp lánh nắng. Nó thấy má mình hình như vẫn đọng đầy nước mắt của bu. Mỗi lúc mệt mỏi, muốn buông xuôi, thằng Rô lại nghĩ đến đứa em và câu nói của chú dì:

- Không đói rã họng tao bé bằng con kiến.

Mỗi khi thằng Si muốn bỏ học đi làm cùng anh thì những câu nói của dì Hữu lại như xoáy vào óc nó:

— Đồ mèo mả gà đồng, đầu trộm đuôi cướp. Xem chúng mày nên vương nên tướng gì.
_____

Hết chương 2, còn tiếp..

Đọc full sớm truyện và hơn
500 tác phẩm mới. Tham gia nhóm nha mọi người. Link nhóm:

https://www.facebook.com/share/g/166LFSxTuQ/?mibextid=wwXIfr

Truyện Ma: Vạn Dặm Đớn ĐauChương 1: Oan Khiên______Tiếng kèn tàu thảm não vang lên từ căn nhà tranh dột nát nơi cuối làn...
08/09/2025

Truyện Ma: Vạn Dặm Đớn Đau
Chương 1: Oan Khiên
______

Tiếng kèn tàu thảm não vang lên từ căn nhà tranh dột nát nơi cuối làng càng khiến không khí đầu thu thêm phần ảm đạm. Bên trong khoảng sân đất lỗ chỗ dấu chân chó và chân người ấy, đám hàng xóm bộ dạng như khất dân đều đã tề tựu đông đủ. Sắc diện ai nấy đều xanh như tàu lá, hốc mắt trũng sâu, thần khí yếu nhớt hệt như đám chạy nạn dạt về làng này dạo đói năm Thân. Bên trong gian nhà ọp ẹp, mùi nhang trầm bốc lên ngan ngát. Một cỗ áo quan tạm bợ được ghép vội bằng mấy tấm gỗ ván thôi đặt trơ trọi giữa nhà. Phía trước là một bàn cúng bày ra một cách chiếu lệ. Trên chỉ có một nải chuối xanh, một bát cơm bông và một thân chuối trên cắm rời rạc mấy nén nhang đã gần tàn.

Ngó vào trong áo quan còn để mở, bên trong lòng quan tài là một người đàn bà gầy còm hom hem, xác được quấn trong một lớp vải liệm vàng ố. Người đàn bà nom rất tàn tạ. Cân vội chắc chưa nổi ba chục đồng cân, còn chẳng bằng con chó xích ngoài cổng của nhà chánh tổng làng này. Cái xác ấy có đôi lưỡng quyền nhô cao, hai bên má tóp lại và hàm răng đen vẩu như mái đình, đôi môi xám xịt che không hết, để chìa ra nom rất thảm hại. Người đàn bà ấy đã chết, chết đói ngay lúc đang xúc tép ở ven sông, để lại hai đứa con thơ dại đang đứng nghệt mặt bên cạnh quan tài.

Tiếng kèn tàu ỉ ôi vang lên được độ một khắc rồi cũng im bặt, để mấy gã trai đinh trong làng đậy nắp và đóng đinh. Hai đứa bé con như hai con chim non bấu víu vào nhau. Nhìn cảnh người làng khiêng xác mẹ chúng đi chôn. Lật đật đi theo đoàn người tiến ra khu nghĩa địa, hai đứa bé ngây dại trong từng bước chân. Hết nhìn cỗ quan tài đang được người ta khiêng đi lại nhìn đám người làng mà chẳng hiểu vì sao họ khóc. Chiều tàn… gió thu lãng đãng… những nắm đất đầu tiên đã được ném xuống huyệt mộ…. Sương khói từ dãy núi cánh cung đã dần bủa vây, bóng tối từ đại ngàn cũng mon men tìm tới.

Sương giăng, ngọn đèn trong gian nhà tranh lạnh lẽo, chỉ còn hai đứa bé cùng một người đàn bà hàng xóm già, vì tội nghiệp mà còn nán lại. Nhìn hai đứa bé dại khờ đầu còn quấn vầng khăn tang, lại nhìn cảnh nhà điêu tàn, bà cụ thương cảm khẽ chảy nước mắt. Được một lúc khi thời gian đã đổ sang canh một, từ bên ngoài con ngõ thâm u có hai bóng người to béo tiến vào. Chào hỏi bà cụ mấy câu, lên xong một tuần nhang cho người quá cố, hai kẻ ấy nói mấy lời sau đó đưa hai đứa trẻ đi ngay. Bà cụ đứng tựa cửa trông theo, buông một tiếng thở dài não nuột, đoạn quay lại lên thêm cho người chết một tuần nhang. Đứng chắp tay trước bàn thờ lạnh lẽo. Người đàn bà khẽ lẩm bẩm:

— Nhà chị sống khôn thác thiêng, xin phù hộ độ trì cho hai anh em nó được bằng an. Lời nhà chị căn dặn già cũng đã hoàn thành. Thôi, hưởng xong nén nhang thì về cõi âm kẻo mà trời sáng mất.

Khấn xong, bà cụ cũng thổi tắt cây đèn cầy, khoá lại cánh cửa ọp ẹp rồi lật đật quay về nhà với cõi lòng nặng trĩu.

Bốn mươi chín ngày sau…

Đó là một đêm mờ trăng nhằm tháng tám âm lịch. Bao trùm cảnh vật trong làng là một bức màn tịch mịch đến độ thê lương. Thời gian lúc đó mới đổ về đầu canh một nhưng cơn mưa dai dẳng kéo dài từ sáng khiến người ta cũng ngại ra đường. Hầu hết dân trong làng đã cổng đóng then cài, đèn nhà ai nhà nấy sáng. Vì lẽ đó nên làng xóm tịch mịch như một thực thể chết. Vậy mà trên con đường dẫn tới căn nhà tranh nơi cuối làng, có một bóng người lưng còng, mái tóc bạc dém không kỹ loã xoã, đôi chân đen đúa đang dò dẫm đi trong đêm và hai tay bưng một vật gì với động tác rất cẩn trọng.

Tiến sát tới căn nhà nơi có người đàn bà mới chết cách đây bốn mươi chín ngày. Bóng người này buông một tiếng thở dài đoạn đẩy cổng tiến vào. Bóng người đó không ai khác chính là bà cụ hàng xóm hôm nào và lý do sang đây chẳng có gì khác ngoài muốn làm cái lễ thất tuần, để vong linh người đàn bà chủ nhà đỡ đói khát. Theo mỗi bước chân trần đang bấu trên mặt đất ẩm ám, khoảng sân vẫn chẳng có gì đổi khác, chỉ có điều cỏ gấu đã mọc lan ra, lớp lang ken đặc, cao tầm một đốt tay. Ngôi nhà tranh ọp ẹp cũng chẳng có gì mới, chỉ có điều vì thiếu hơi người nên có vẻ hoang lạnh và u ám hơn.

Bước qua khoảng sân cỏ đã mọc dầy, dựa theo chút ánh sáng yếu ớt của vầng trăng đêm, bà cụ hàng xóm dò dẫm tiến lại hàng hiên. Tay phải cầm chắc bát cơm vơi cùng một quả trứng bên trong, bà cụ mệt nhọc tính đưa tay tháo cái then gỗ. Nhưng vừa đưa tay lên lần mò, đột nhiên bà cụ giật mình khi không thấy cái then gỗ đâu. Đảo mắt ngó quanh, ngay lập tức bà cụ thấy cái then nằm lăn lóc ngay ở hàng hiên ẩm ám. Thấy lạ, bà cụ cúi xuống nhặt, bần thần đưa lên ngang tầm mắt rồi lẩm bẩm:

— Lạ thật, suốt bốn mươi chín ngày qua, đêm nào mình cũng sang đây hương lửa. Rõ ràng hôm qua trước khi ra về mình đã cài kĩ cánh cửa rồi. Tại sao giờ này cái then gỗ lại rơi ra. Hay là trộm?

Nhưng ngay lập tức bà cụ phủ nhận suy đoán của mình, bởi lẽ bên trong căn nhà chẳng còn gì đáng giá ngoài một bộ giát giường đã mục nát, một cái bàn gỗ ọp ẹp cùng một bàn thờ hiu quạnh. Sinh nghi bà cụ đánh bạo tiến vào. Vì thường xuyên qua lại hương lửa cho người chết vậy nên bà cụ đã sớm quen với việc bố trí đồ đạc trong nhà. Đặt tô cơm lên trên cái bàn gỗ ọp ẹp, bà cụ lần mò lấy ra cái ống thổi, sau đó khêu sáng ngọn đèn đã gần cạn dầu đặt ở đó. Ngọn đèn dầu vừa leo lét cháy sáng, ngay lập tức bà cụ hoảng kinh tới lạc vía, theo bản năng giật lùi, g*i ốc toàn thân nổi dựng lên và quả tim trong lồng ngực như thắt lại. Mồm miệng bà cụ cứng ngắc, khiếp hãi nhắm tịt mắt. Bởi lẽ bên trong gian nhà u ám, đúng ra là từ hướng bàn thờ người chết chợt có tiếng khóc ri rỉ vang lên. Thanh âm ấy nghe cực kỳ ai oán, cứ dập dìu lúc to lúc nhỏ như tiếng gọi từ cõi a tỳ vang lên.

Tiếng khóc như có một ma lực vô hình làm bà cụ bủn rủn chân tay, khiếp hãi chắp tay vái lấy vái để:

— Ối nhà Lành ơi, cụ đây… cụ sang thắp hương thất tuần cho nhà chị đây. Đừng dọa cụ tội nghiệp.

Đúng lúc đó từ trong gầm bàn thờ có một bóng đen thoăn thoắt bò ra. Cùng với đó có một bàn tay lạnh giá túm lấy cẳng chân bà cụ giật mạnh. Quá khiếp đảm, bà cụ mở trừng mắt rồi thét lên, đũng quần đã ướt đẫm và bốc mùi khai khắm. Nhưng chỉ trong thoáng chốc ánh mắt mờ đục đang ngập trong kinh hoàng lại đổi sang nét ngơ ngác vì thấy một gương mặt quen thuộc. Bà cụ thảng thốt mấy giây, đoạn lắp bắp cất lời trong tiếng nấc nhẹ:

— Trời ơi, thằng cu Rô đây mà. Mày… mày về nhà bao giờ? Sao… sao không sang nhà cụ mà lại ở đây?

Nhìn bà cụ bằng con mắt nửa uất nghẹn nửa kinh sợ, thằng Rô bật khóc rấm rứt. Nó ôm chầm lấy bà cụ rồi sụt sùi:

— Dì Hữu đánh đau lắm, bỏ đói con, con đói lắm, con trốn về nhà nửa canh giờ trước.

Vừa nói Rô vừa vạch áo lên. Mới thấy những vệt đòn roi đã ngả màu tím thẫm còn hằn trên da, bà cụ hàng xóm đã sửng sốt há hốc mồm. Khêu sáng ngọn đèn dầu, bà cụ bắt thằng bé lột hết quần áo, sau đó săm soi thân thể gầy như cây sậy của nó. Hàng chục dấu vết hằn lên tấm thân, bé có lớn có, cũ có mới có làm bà cụ quặn gan thắt ruột. Đôi mắt mờ đục khẽ trào ra hai hàng nước mắt, bà cụ rít lên trong uất hận:

— Tiên sư cái giống ác ôn. Cổ nhân đã dạy “sẩy cha còn chú, sẩy mẹ bú dì”. Thế mà chúng nó dám hành hạ thằng bé đến thân tàn ma dại thế này.

Nói đoạn bà cụ ôm ghì lấy thằng Rô rồi thiểu não:

— Khổ thân cháu tôi chưa. Thôi, mặc quần áo vào kẻo nhiễm lạnh. Đứng đó đợi cụ cúng cơm cho bu mày rồi về bên nhà cụ lấy cơm cho mà ăn. Từ rày trở đi mày ở với cụ, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Không việc gì phải mò sang nhà chúng nó làm gì.

Khấn vái xong xuôi, bà cụ hàng xóm giục thằng bé theo mình về nhà ngay. Trên con đường ẩm ám lờ mờ bóng trăng, hai thân ảnh một cao một thấp nương tựa đi bên nhau như những số phận bi đát ở đáy xã hội chỉ biết bấu víu lấy nhau mà sống. Người đàn bà chết đói mới chôn bốn mươi chín ngày đó tên là Lành, năm nay tròn tứ tuần, chồng chết trong khi chị mang thai đứa con thứ.

Kể từ ngày đó, ba mẹ con Lành chỉ biết sống nương tựa vào nhau, lấy nghề mò cua bắt ốc đắp đổi miếng ăn qua ngày. Rô là con trai lớn, năm nay lên mười một, tính tình hiền lành, ngoan ngoãn nhưng phải cái dung mạo vô cùng xấu xí. Xấu xí đến độ hơi quái dị. Thân thể gầy nhẳng như cây sậy nhưng đầu thằng Rô to ngang cái giành tích, ngũ quan trên mặt nom cũng chẳng giống ai. Từ bé đến giờ thằng Rô không hề có lông mày, trên cái đầu to vật vã ấy chỉ loe hoe dăm ba cọng tóc, ẩn hiện li ti dưới đó là những gân máu màu xanh có thể thấy rõ. Cái mũi không có sống, rộng mà ngắn, còn hơi lõm xuống phía dưới, chỉ có hai cái lỗ hếch lên như hứng mưa, nằm dưới đôi con mắt ti hí cách nhau chưa tới nửa đốt tay.

Hố mắt trũng sâu, bọng mắt rất lớn nom lại càng cổ quái. Trong khi đó người con thứ hai của bà Lành tên là Si năm nay tròn chín tuổi. Khác với anh mình, thằng Si nổi tiếng là thông minh và rất đẹp mã. Thằng Si ứng đối như chảo chớp, học gì cũng nhanh. Nhà nghèo phải ăn rễ rau, thịt cóc ngoài đồng, không có nổi một cắc nên không mơ gì tới việc cắp bút sang nhà thầy đồ, nhưng thằng này vốn tính ham học, thường hay trốn nhà sang học lỏm. Sau vì mến tài nên ông đồ cho một chân trong nhà, không hề lấy tiền dạy.

Đùng một cái biến cố ập tới, hai anh em phải sang nhà dì ruột ở bên kia làng sống sau cái chết nghiệt oan của bu chúng. Vậy mà yên ổn chưa quá bốn mươi chín ngày thì xảy ra cớ sự này. Giờ này, nhìn thằng Rô ăn như ma đói, vừa tọng cơm vào họng nhai nuốt vừa nghe thằng bé thuật lại những uất ức trong lòng. Nào là bị bỏ đói, bị đánh đập nếu làm trái ý, dù chẳng phải máu mủ ruột rà nhưng bà cụ hàng xóm cũng cảm thấy xót xa, tất cả âu cùng vì dung mạo cổ quái của thằng bé khiến nó thiệt thòi. Vậy là từ đêm đó, bà cụ quyết định giữ nó trong nhà nuôi luôn, đói khổ có nhau, coi như làm tròn lời hứa với người đã khuất.

Bẵng đi một năm sau…

Bà cụ hàng xóm càng lúc càng già yếu, thành ra việc chăm sóc hai sào ruộng cạn đành nhờ cả vào tay thằng bé mới mười hai tuổi. Sớm ý thức được hoàn cảnh của mình, tuổi còn nhỏ nhưng Rô tỏ ra rất thạo việc, chẳng bao giờ cằn nhằn điều gì. Nhưng cảm giác lẻ loi lúc nào cũng làm thằng bé thấy tủi. Có nhiều đêm bà cụ hàng xóm ngủ rồi, còn lại một mình, thằng bé tủi phận chỉ biết ngồi khóc. Ngọn đèn con leo lét hắt cái bóng thô kệch trên vách. Thằng Rô nhớ mẹ, nhớ em, nhớ cảnh nhà xưa cũ và lo lắng cho bản thân mình. Bà cụ độ này ốm đau liên miên, tiền sưu thuế cũng đến kỳ phải đóng, thùng gạo đã gần cạn tới đáy. Gầm giường để khoai cũng sắp hết. Bao giờ mới hết cảnh khổ này? Thằng bé muốn gào lên mà mệt lả đi. Nó nằm thiếp lúc nào không hay. Cơn mơ đến rất nhanh.

Hết chương 1, còn tiếp..

Đọc full sớm truyện và hơn
500 tác phẩm mới. Tham gia nhóm nha mọi người. Nhóm chỉ thu phí thành viên một lần duy nhất là 300. Thành viên sẽ đọc tất cả truyện đã up và mãi mãi về sau. Link nhóm:

https://www.facebook.com/share/g/166LFSxTuQ/?mibextid=wwXIfr

Truyện ma: Ngủ Với MaPhần Kết______Tâm bàng hoàng run giọng:— Anh… anh sợ quá em ơi. Sao đêm nay a cứ thấy mơ hồ thế nào...
23/08/2025

Truyện ma: Ngủ Với Ma
Phần Kết
______

Tâm bàng hoàng run giọng:

— Anh… anh sợ quá em ơi. Sao đêm nay a cứ thấy mơ hồ thế nào ấy.

Nhi ngồi hẳn dậy, vừa giữ chăn vừa nói với hắn bằng giọng nghiêm khắc:

— Anh về đi. Khi nào ổn thì qua em. Em không muốn thấy anh trong tình trạng này.

Tâm nghệt mặt nhìn Nhi. Ám ảnh ban nãy đả kích hắn tột độ làm dục vọng trong lòng cũng tan sạch. Sau cùng Tâm đành lê lết trở về nhà với bao nỗi bất an.

Tâm không biết nên tin điều gì nữa. Đầu óc hắn quay cuồng, bụng cuộn lên vì buồn nôn. Hắn bước ra gian nhà ngoài như kẻ mất hồn, mò mẫm theo ánh đèn lờ mờ còn sót lại. Từ đó cho tới sáng, Tâm chong đèn thức trắng cả đêm. Tinh mơ hôm sau, Tâm phải lên chùa để làm lễ cầu siêu cho vợ. Dù thân thể đang mệt mõi rã rời, dù bản thân hắn chẳng hề muốn đi nhưng vì sợ họ hàng dị nghị, vì phải đóng tròn vai người chồng tốt nên hắn vẫn gắng gượng đi. Sau khi làm xong lễ cầu siêu, Tâm lảo đảo rời chùa. Vô tình lúc về lại làng, Tâm vô tình gặp người bạn cũ thời còn làm chung ở xưởng in tìm sang nhà phúng điếu. Sau khi lên nhang cho Thoa, cả hai ngồi lại trò chuyện. Trong cuộc nói chuyện ấy, Tâm sực nhớ ra một việc nên vội hỏi:

— Nhà mày ở làng Tân Lập nhỉ? Thế có biết cô gái nào tên Nhi sống ở đó không?

Người bạn nhíu mày rồi nói:

— Làng tao có hai người tên Nhi. Một người năm nay ngoài sáu mươi, chồng chết lâu, mới lên chức bà nội. Một người khác là con gái ông Thảnh, năm nay đôi mươi. Mày hỏi ai? Mà mày quen biết gì hả?

Tâm ậm ừ:

— Cái cô Nhi con ông Thảnh đấy. Thế cô ta là người như thế nào? Là chỗ người quen cũ mà vợ tao hay kể ấy mà. Thấy bảo bố mẹ mất cả rồi đúng không?

Người bạn thật thà nhún vai:

— Chết đâu mà chết, bố nó còn sống sờ sờ ra. Con bé đó tên Cẩm Nhi. Mới tròn hai mươi, đẹp gái nhất làng. Nhưng mà chết mấy tháng nay rồi.

Cốc nước trong tay Tâm rơi đánh cạch xuống bàn. Hắn sửng sốt:

— Mày bảo sao? Chết mấy tháng rồi?

Người bạn rít hơi thuốc rồi chép miệng:

— Nghe đâu đang đi xe máy thì bị lạc tay lái sau đó bị container tông dập nát không nhận ra luôn.

Tâm cứng họng, hai tai ù đi. Người bạn tiếp lời như đổ thêm dầu vào lửa:

— Đám ma cô ấy chôn đúng hăm tám tháng năm. Tao còn đi đám đây. Họ đốt cả một cây vàng mã với tượng hình cô ấy vì bảo là chết oan. Đám ma ấy chẳng có kèn trống, phải đưa giữa trưa đấy.

Tâm đứng bật dậy, tim như muốn ngừng đập. Sau khi người bạn đi rồi, Tâm tức tốc tìm tới làng Tân Lập để hỏi thăm. Qua thăm hỏi, hắn tìm tới được nhà ông Thảnh, lấy cớ là bạn cũ của con gái ông tới thăm nhà. Mới hạ mình ngồi xuống ghế, chén trà còn chưa kịp uống, chợt Tâm vô tình liếc ngang một cái bàn nhỏ kê sát vách, nơi đặt một bát nhang cũ kỹ. Và trên bàn thờ ấy là một khung ảnh đen trắng kê nghiêng. Một tấm ảnh thờ.

Tâm chết cứng tại trận, hai mắt trừng ra gần như lạc thần. Bởi lẽ dung mạo của người chết chính là Nhi, không sai một nét nào. Dưới khung ảnh có ghi tên: Phạm Thị Cẩm Nhi – sinh năm 1978 – mất năm 1998. Đầu óc Tâm quay cuồng, ký ức tại quán nước với đám ma hắn từng chứng kiến giữa trưa nắng giờ lại hiện hữu. Đến lúc này Tâm mới nhận ra nhân tình sống bên hàng xóm chính là con gái ông Thảnh, người mà hắn từng buột miệng khen: “Đẹp thế mà chết thì phí của trời…”

Tâm đứng bật dậy, trừng trừng nhìn lại lần nữa. Không thể nào sai được. Cái gương mặt này, cái mắt này, cái môi này đêm qua còn nằm trên giường với hắn.

— Lẽ nào mình ngủ với ma? Không… không… Không thể nào…

Mặc cho ông Thảnh đang sửng sốt nhìn, Tâm loạng choạng vấp vào mép bàn suýt ngã.Rời khỏi nhà ông Thảnh với tâm trạng hoang mang tột cùng, Tâm quay cuồng giữa thực và hư. Hắn lảo đảo chạy xe về nhà rồi lao sang bên căn nhà hàng xóm. Nhưng hôm nay căn nhà ấy hoang tàn cực độ, chẳng khác gì hiện trạng lúc vợ chồng Tâm dọn tới. Mái ngói âm u, tường bao gãy đổ, chẳng còn dấu hiệu nào cho thấy có người sống ở đó suốt mấy tháng qua. Đang trong lúc tột cùng kinh sợ thì cánh cửa buồng từ từ hé mở. Tiếng rít ngân dài vang lên lập tức thu hút sự chú ý của hắn. Và khi ngó vào trong buồng, Tâm á khẩu khi thấy Nhi đang ngồi đó.

Trong không gian u tối đó, Nhi ngồi lù lù với làn da trắng toát. Hai mắt Nhi trắng dã, một nửa gương mặt chảy sệ và đôi tay xanh xao đưa lên như vẫy gọi. Tâm rú lên trong kinh hoàng, hoảng loạn vùng chạy khi trời đã đổi sang một màu âm u. Hắn chạy như kẻ mất trí, cứ thế lao đi bất biết phương hướng. Đầu tóc hắn rối bù, áo quần xộc xệch. Hắn chạy như kẻ hóa điên, vừa chạy vừa lảm nhảm những câu không ai nghe rõ.

Mãi đến một đoạn đường rộng Tâm mới dừng lại thở dốc vì mệt. Nhưng khi định thần lại hắn lại thất kinh khi nhận ra đây chính là nơi hắn đã lập mưu giết vợ. Thấp thoáng trong bóng tối bủa vây, Tâm á khẩu khi thấy Thoa đang đứng đó, ngay dưới lòng mương cạn bên kia đường. Thoa mặc một bộ đồ trắng, tóc tai xoã ra, hai mắt mở trừng trừng và khoang miệng không ngừng ộc máu. Và trong khi Tâm đang chôn chân tại chỗ thì lại nghe thanh âm thoát tục vọng tới tai:

— Anh ơi… về với em anh ơi…

Một tiếng rít chói tai xé toạc không gian. Ánh đèn pha quét tới soi trúng khuôn mặt trắng dã như vôi.

“Rầm!”

Âm thanh vang lên khô khốc. Cả thân người Tâm bị hất văng lên không, xoay vài vòng trong không trung như một con rối rồi rơi phịch xuống lòng mương. Chiếc ô tô thắng gấp, bánh xe cày mạnh xuống mặt đường để lại hai vệt cháy dài ngoằn ngoèo như dấu máu đen. Lúc dân làng kéo tới, người tài xế run rẩy chỉ tay xuống con mương. Bên dưới mương Tâm đã chết. Cổ hắn gãy lệch sang một bên, hai mắt trợn ngược, môi vẫn còn mấp máy như muốn nói điều gì.

Kể từ đó vào những đêm tối trời, hễ ai vô tình đi ngang qua con mương đều nghe thấy tiếng cười khúc khích và giọng đàn ông nghẹn lại như có ai bóp cổ. Như một minh chứng cho gã chồng bạc ác, vì ngu dại mà hại chết người vợ tào khang năm nào.

Hết.

_______

Cảm ơn mọi người đã đọc và tương tác. Qua fb tác giả để đọc những bộ mới nhất nhé. Link fb:

https://www.facebook.com/share/1FK1P2f5YJ/?mibextid=wwXIfr

______

Truyện ma: Ngủ Với MaChương 5: Mèo Mả Gà Đồng_____Tâm bực dọc đứng hẳn lên nhìn ra sân nhưng con chó đã mất dạng. Để lại...
20/08/2025

Truyện ma: Ngủ Với Ma
Chương 5: Mèo Mả Gà Đồng
_____

Tâm bực dọc đứng hẳn lên nhìn ra sân nhưng con chó đã mất dạng. Để lại trong đầu hắn bao nhiêu thắc mắc không sao lý giải được. Đêm dài lại lặng lẽ trôi qua. Từ cái đêm con chó hoang xộc vào rồi rú lên bỏ chạy, Tâm bắt đầu nhìn Nhi bằng một ánh mắt khác. Không rõ từ lúc nào, mỗi khi Nhi bước qua lối đá ong giữa hai nhà là hắn lại buông tay khỏi cây kéo, mắt len lén dõi theo. Có gì đó nơi cô gái này khiến hắn không dứt ra được. Phải chăng là làn da trắng đến xanh xao như ngậm sương trong từng thớ thịt? Hay là cái dáng đi chậm rãi nhẹ như gió thoảng, lúc nào cũng lặng lẽ nhưng lại khiến người ta phải ngoái nhìn?

Ánh đèn trong gian nhà treo thấp. Mỗi đêm dưới màu vàng nhợt ấy, tóc Nhi ánh lên như tơ đen, thỉnh thoảng rủ xuống vai khi cô cúi đầu dán giấy. Cổ tay Nhi thon thon, ngón tay dài, móng cắt gọn sạch sẽ. Nhi không nói nhiều nhưng mỗi câu đều tròn chữ với thanh âm khẽ khàng dễ nghe. Và chính sự yên lặng ấy lại vô tình khiến Tâm khó chịu với tiếng của vợ mình. Thoa nói nhiều. Thường là những chuyện vụn vặt như chợ có ai bán cá rẻ, bà Sáu bên chùa mất hay thằng cháu con chị họ mời đầy tháng.

Lúc rảnh rỗi Thoa hay càm ràm việc Tâm không mua dây thừng về buộc lại cánh cửa, có khi lại rầy la Tâm vì đồ đạc hay vất lung tung. Thoa nói khi ngồi, nói khi đứng, nói lúc đang nhóm bếp, lúc giặt đồ nhưng càng ngày Tâm càng nghe giọng nói ấy rặt một thứ âm thanh quê mùa xộc xệch, như tiếng dép rọ quẹt trên nền gạch. Trái ngược với Thoa, Nhi rất kiệm lời. Nhi chưa bao giờ cười lớn, cũng chưa bao giờ ngồi phệt xuống đất hay vắt khăn lên vai như vợ hắn. Thậm chí cả lời ăn tiếng nói cũng chưa bao giờ Tâm thấy Nhi văng tục giữa lúc bực mình như vợ hắn vẫn làm.

Và rồi Tâm bắt đầu so sánh. Hắn lấy sự so sánh đó làm cái cớ để tự biện minh cho những ý nghĩ mờ ám dần lớn lên trong đầu mình. Đã rất nhiều đêm Tâm thầm nhủ:

—Giá mà vợ mình cũng dịu dàng như vậy. Giá mà vợ mình xinh đẹp bằng nửa phần Nhi. Giá mà…

Càng ngày Tâm càng cố tình nấn ná lại sau mỗi buổi làm đêm. Khi Thoa đi pha trà hay ra bếp châm củi, Tâm cố kiếm chuyện nói với Nhi. Chuyện chẳng đâu vào đâu, chỉ xoay quanh món xôi Nhi hay nấu hay giả bộ chỉ Nhi cách dán viền sao cho thẳng. Nhưng ánh mắt hắn thì không lừa dối được được. Chúng bắt đầu dừng lâu hơn nơi xương quai xanh thấp thoáng dưới cổ áo, nơi hàng mi đổ bóng lên má và đôi lúc dừng cả ở khoảng hở hun hút khi Nhi khom người sắp giấy. Đối diện với ánh mắt khát khao ấy, may mắn thay Nhi không né tránh nhưng cũng không đáp lại. Nhi vẫn làm việc trong yên lặng với một nụ cười khó đoán, khiến Tâm lại càng nhấp nhổm không yên.

Càng ngày Tâm lại càng si mê Nhi hơn. Tối nào hắn cũng thường ngồi phía sau, giả bộ lo việc làm khuôn nhưng mắt thì liếc lên từng lúc. Có khi nhìn vào gáy Nhi, nơi quầng tóc nhỏ vẫn còn ẩm hay đôi tay trắng xanh lặng lẽ xếp giấy. Và cũng kể từ đó Tâm bắt đầu chờ giờ làm việc đêm. Đến độ xẩm tối mà chưa thấy bóng Nhi sang là hắn bồn chồn, tay runn run khi cắt giấy hay lỡ tay dán lệch cả mép vàng. Vốn là người tin chồng và không hay để ý nên Thoa chẳng hề hay sự ấy.

Có lần trời tối sầm lại trước giờ cơm. Cơn gió lớn bất ngờ thổi mạnh khiến giấy bay tán loạn trong sân. Thoa vội chạy vào lấy dây buộc trong khi Nhi đứng giữa sân gom giấy. Tà áo trắng bay phần phật trong gió. Tâm nhìn cảnh đó mà quả tim bỗng đập mạnh. Trong giây phút đó hẳn cảm tượng hình ảnh trước mắt mình như một bức tranh cổ, nơi cô gái kia không phải người thật mà là hình bóng từ cõi khác lạc qua nhân gian, chỉ có thể nhìn mà không thể giữ.

Cho tới ngày mười hai tháng chín năm đó. Hôm đó Tâm đi giao hàng về trễ. Làng bên hôm đó có lễ cúng rằm lớn, bà chủ tiệm đòi in thêm mấy bó vàng mã, thêm cả hai con ngựa và một chiếc thuyền. Sau khi làm xong, Tâm tức tốc đưa hết lên xe ba gác rồi nổ máy lao đi. Giao hàng và thanh toán tiền xong, Tâm lái xe về lại làng thì thời gian đã đổ sang gần mười một rưỡi đêm. Đường về làng đêm đó tối om như mực. Sương lạnh phả xuống từ đồng ruộng hai bên làm Tâm thúng thắng hắt hơi mấy lần. Về tới nhà thấy vợ đã ngủ. Trên bàn còn một mâm cơm nguội ngắt. Tâm chán nản ăn qua loa mấy thìa rồi đứng dậy với tấm lưng ê ẩm.

Thấy trong nhà ngột ngạt, Tâm tiến ra hiên rồi rút điếu thuốc ra hút. Được một lúc thấy bụng dạ ấm ách, Tâm uể oải tiến ra sân sau đi tiểu. Không gian sau nhà rặt một màu tối om. Trăng đêm nay cũng chẳng mọc, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ nhà tắm của nhà Nhi hắt sang một vệt sáng mỏng. Ngay lúc Tâm vừa đi tới đoạn hàng rào dẫn ra nhà xí sau vườn, chợt hắt khựng lại khi nghe tiếng nước róc rách phía sau giàn mướp. Lẫn trong cơn gió nhẹ xộc tới, Tâm ngửi thấy rõ mùi bồ kết thoảng tới đem theo dư vị quen quen. Tâm nhón chân tiến sát lại hàng rào rồi nín thở nheo mắt nhìn.

Dưới ánh đèn vàng vọt, Tâm sửng sốt khi thấy Nhi đang tắm. Tấm thân ngọc ngà ấy như phát sáng trong đêm đen. Tóc Nhi xõa dài bám lấy bờ vai thanh mảnh. Nước đang nhỏ giọt từ cằm xuống cổ, tong tả bám lên bầu ngực trắng trinh nguyên và rơi từng giọt lạnh lẽo lên nền xi măng ẩm. Tâm đứng sững. Tim đập mạnh, cổ họng khô khốc. Hai mắt hắn trừng lớn nhìn bờ mông cong, cái eo nhỏ và gương mặt đẹp tựa tiên sa kia. Trong một thoáng dại dột, Tâm buông tiếng cợt nhả:

— Giờ này còn tắm, em không sợ ma ngoài mương rình hả?

Nhi không giật mình như đã biết trước việc này. Cô ngẩng lên nhìn hắn qua làn tóc ướt, ánh mắt nửa như dửng dưng nửa như mời gọi. Trước con mắt hau háu của Tâm, Nhi nhẹ nhàng đáp:

— Em không sợ ma. Chỉ sợ người nhìn mà không dám lại gần.

Tâm chợt cứng họng. Câu nói như một cú giáng vào giữa đêm tối, vừa thách thức, vừa đầy mời gọi. Nhi không hề che đậy cũng chẳng quay đi. Ánh mắt như đang kéo hắn vào một vũng nước sâu không đáy. Đúng lúc đó có tiếng Thoa ở nhà trên vang lên tìm hắn như đã tỉnh ngủ. Tâm vội đáp với lên sau đó vội đi tiểu và rảo chân tiến lên nhà. Đêm đó nằm bên vợ mà Tâm không sao ngủ nổi. Hình ảnh thân thể loã lồ kia cứ hằn sâu trong tâm trí khiến Tâm rạo rực. Nhất là bên tai hắn vẫn còn văng vẳng câu nói như thách thức:

— Em không sợ ma. Chỉ sợ người nhìn mà không dám lại gần.

Từ đêm hôm đó, Tâm không còn ngủ yên. Trong đầu hắn luôn hiện lên dáng người ướt át của Nhi dưới ánh đèn. Từng đường cong ấy làm Tâm càng ngày càng mê mẩn. Sáng ngày mười tám, Tâm viện cớ đi lấy giấy bản ở thị xã để tránh làm việc cùng vợ. Trên đường về hắn cố đi vòng qua nhà Nhi. Nhưng thấy cửa vẫn đóng, rèm trắng rủ kín và chẳng thấy bóng Nhi đâu. Chiều đến, nhân lúc vợ đi tắm, Tâm lén mang sang một khúc vải lụa mới mua ở thị xã rồi đem tặng Nhi. Mới thấy món quà này, Nhi đã nghiêng người nhìn hắn rồi mỉm cười:

— Hàng xóm với nhau, em qua phụ việc còn được anh chị trả tiền. Sao lại còn có quà cáp khách sáo thế này.

Tâm cả mừng dúi cho Nhi rồi đưa tình:

— Miễn sao em thích là anh vui rồi.

Đôi mắt biếc hơi ánh lên. Nhi đưa tay nhận rồi khẽ cúi đầu bằng bộ dạng e ấp. Từ đó, Tâm thường lấy cớ gặp riêng Nhi mỗi khi vợ vắng nhà và cũng kể từ đó trong lòng Thoa chợt dấy lên một cảm giác cực kỳ bất an. Đầu tiên là việc Tâm không còn hay đùa với cô mỗi lúc nghỉ tay. Cũng không còn rủ cô uống chén trà buổi xế. Mắt Tâm thường nhìn ra ngoài như để hồn trôi ở đâu đó. Những lúc ấy Thoa phải gọi ba lần Tâm mới giật mình tỉnh lại.

Ban đầu Thoa nghĩ chắc chồng mình làm việc mệt mỏi. Nhưng rồi đêm nọ khi nằm bên chồng, Thoa bỗng tỉnh giấc giữa khuya. Cô giật mình ngoái sang thì không thấy chồng mình đâu. Tưởng Tâm lại đi tiểu đêm như mọi bận nên Thoa cũng chẳng màng bận tâm, cứ thế dỗ mình đi vào giấc ngủ đang bỏ dở. Tới tầm ba giờ sáng khi Thoa mơ màng thức giấc đã thấy chồng mình nằm ở bên. Thoa vòng tay ôm lấy chồng tính ngủ tiếp, nhưng trong thoáng giây nào đó cô chợt ngửi thấy mùi bồ kết bám trên tóc chồng mình. Mùi hương này giống hệt như mùi tóc của Nhi.

Trực giác của người vợ làm Thoa bắt đầu ngờ ngợ. Sáng hôm sau mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ. Thoa không gặng hỏi chồng vì mùi hương lạ đêm qua. Cô vẫn lặng lẽ nấu cơm như thường lệ. Tâm vẫn sinh hoạt như thường với vẻ mặt thản nhiên như không có gì, nhưng trong mắt hắn có một ánh nhìn xa vắng, chập chờn như người còn chưa tỉnh mộng.

Mấy đêm sau, Thoa bắt đầu để ý đến chồng nhiều hơn. Đến lúc này cô mới nhận ra người chồng đầu ấp gối kề gần như đã thay đổi thành một người khác. Tâm rất hay chê bai vợ, hở ra chuyện gì cũng đổ lỗi cho cô. Cơm canh trong nhà vì thế cũng chẳng còn ngon ngọt, bầu không khí lúc nào cũng căng ra trong một sự chán ghét lộ rõ. Cho tới đêm đó Thoa lên giường nằm từ sớm nhưng kỳ thật cô chỉ giả vờ ngủ. Thoa nằm quay lưng vào vách, nhắm mắt lại nhưng tai nghe rõ từng tiếng động trong nhà. Quá nửa đêm, cô nghe tiếng chồng trở mình. Rồi chỉ trong chốc lát Tâm rón rén bước xuống giường thật khẽ, đoạn nhẹ tay khép cửa buồng. Liền sau đó có tiếng cửa nhà mở ra rồi đóng lại rất nhanh.

Trực giác của một người vợ mách bảo, Thoa vội mở mắt. Cô vùng dậy, với lấy cái áo khoác cánh dài choàng lên rồi mon men đi chân trần ra khỏi nhà. Bên ngoài cơn mưa đêm lất phất rơi đem theo làn hơi giá lạnh làm Thoa run lên khe khẽ. Cô men theo hàng chuối, nép sau gốc cau rồi trừng trừng nhìn sang nhà Nhi, nơi chồng cô mới len lén tiến vào. Ánh đèn dây tóc leo lét hắt ra từ khe cửa sổ. Ghé mắt nhìn qua khe cửa, Thoa chết lặng khi thấy chồng mình cùng cô hàng xóm đang ôm chầm lấy nhau.

Trước con mắt ngỡ ngàng của Thoa, đôi tay Tâm đang tham lam bóp chặt lên bờ mông cong vút kia. Thoa không ngờ chính Nhi cũng không né tránh, không ngượng ngùng. Ánh mắt đôi gian phu dâm phu quấn quýt lấy nhau như thể việc này đã xảy ra từ rất lâu rồi. Cảnh tượng này làm cho Thoa gần nhu ngạt thở. Cô thấy dòng máu trong người như sôi lên. Người chồng mà cô hết mực yêu thương, người hàng xóm mà cô coi như em ruột hoá ra lại là hai kẻ lăng loàn. Cảnh tượng này như một vết dao rạch sâu vào cõi lòng Thoa, khiến cho cô mất hẳn bình tĩnh.

Thoa tông mạnh cánh cửa khiến hai kẻ bên trong giật mình. Tâm hoảng hốt buông Nhi rồi trừng trừng nhìn vợ với nét mặt tái xanh, trong khi đó Thoa xồng xộc bước vào, giọng cô run lên vì cơn giận đến nghẹn cổ:

— Ra là vậy, hoá ra chúng mày tằng tịu với nhau sau lưng tao. Ôi thầy mẹ ơi, về mà xem đây này. Rõ là đẹp mặt chưa. Tối nào mày cũng bảo mệt rồi lẻn đi như thằng ăn trộm thế hả? Ối trời ơi có khốn nạn cho thân tao không?

Tâm ấp úng ra mặt:

— Em… không phải như em nghĩ… anh chỉ qua…

Thoa lồng lộn lên:

— Chỉ qua thăm hàng xóm ban đêm hả thằng chó má. Tao bắt tận tay mà chúng mày còn chối hả? Nhục nhã chưa? Mày giết tao đi cho vừa lòng.

______

Hết chương 5, còn tiếp….

Đọc full sớm truyện và hơn 500 bộ khác, inbox cho N tham gia nhóm luôn nha. Trân trọng ❤️

Address

Thu Dau Mot

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Kinh Dị - Trinh Thám - Tác Giả Mạnh Ninh posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share