11/07/2025
Cȏ Bé Gọι 113 Nóι "Bṓ NҺṓt CҺáu Troпg PҺòпg Tắm NҺιḕu Ngàү Và CҺáu Rất Đóι"...
Đồng hồ điểm 2 giờ 18 phút sáng tại trung tâm khẩn cấp 113. Mưa trút xuống như muốn nhấn chìm cả thành phố Hà Nội trong tĩnh lặng lạnh lẽo. Tổng đài viên Thảo, người đã quen với những cuộc gọi khẩn cấp, vẫn không thể ngờ rằng cú điện thoại tiếp theo sẽ kéo cô vào một câu chuyện ám ảnh suốt nhiều tháng sau.
Tiếng chuông ré lên, phá tan không gian tĩnh mịch. Thảo nhấc máy, giọng bình tĩnh:
“113 xin nghe, tôi là Thảo. Xin hãy giữ bình tĩnh. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đầu dây bên kia, tiếng mưa lách tách hòa lẫn với hơi thở thều thào. Một giọng nói nhỏ xíu, run rẩy, như của một đứa trẻ đang cố nén nỗi sợ:
“Cô ơi… cháu tên là… Hương…”
Trái tim Thảo thắt lại. Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói yếu ớt ấy. Ngay lập tức, cô khởi động hệ thống ghi âm và định vị, ra hiệu cho đồng nghiệp kiểm tra tín hiệu.
“Hương, cháu đang ở đâu? Cháu có thể nói cho cô biết địa chỉ không?”
“Cháu… cháu không biết… Ở đây tối lắm… Cháu lạnh…” – Giọng bé gái lạc đi, như bị bóng tối nuốt chửng.
Thảo liếc sang màn hình. Hệ thống định vị dần hiện lên một địa chỉ: số 18, đường Nguyễn Văn Luyện, một khu dân cư hẻo lánh ở ngoại ô Hà Nội, nơi những con phố vắng tanh như bị thời gian lãng quên.
“Hương, cháu có nghe thấy gì xung quanh không? Có ai ở đó không?” – Thảo cố giữ giọng trấn an.
“Cháu… cháu bị nhốt trong phòng tắm… lâu lắm rồi. Cháu đói… cháu khát… Cháu nghe thấy tiếng chuột…” – Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, như một nhát dao cứa vào lòng Thảo.
Cô nuốt khan, cố giữ bình tĩnh:
“Không sao đâu, Hương. Cô đang nghe cháu đây. Công an đang trên đường đến. Cháu hãy giữ máy, được không?”
Im lặng. Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt và âm thanh vải cọ vào tường vọng qua loa. Rồi Hương thì thầm:
“Bố cháu bảo…............................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇