02/10/2025
Một y tá trẻ chăm sóc một người đàn ông hôn mê, nhưng một ngày nọ, khi cô mở tấm chăn ra, cô hoàn toàn k/inh ng/ạc trước những gì mình phát hiện ra...Ca trực đêm tại khoa hồi sức luôn là khoảng thời gian dài và tĩnh lặng nhất đối với Mai – một y tá trẻ mới vào nghề chưa đầy hai năm. Cô đã quen với mùi thuốc khử trùng nồng gắt, tiếng máy monitor nhấp nháy, và những tiếng thở đều đặn của bệnh nhân hôn mê. Trong số các bệnh nhân mà Mai chăm sóc, có một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi được đưa vào viện sau một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Anh ta vẫn chưa tỉnh lại sau hơn một tháng. Hồ sơ bệnh án ghi danh tính khá sơ sài: tên Nguyễn Văn Khải, không người thân, không giấy tờ tùy thân ngoài một ví rỗng cùng vài mảnh giấy lộn xộn.
Đêm hôm đó, Mai làm như thường lệ: kiểm tra nhiệt độ, thay dịch truyền, điều chỉnh ống thở. Nhưng khi cô mở tấm chăn phủ ngang người bệnh nhân để lau người, ánh mắt cô bất ngờ khựng lại. Trên ngực trái của người đàn ông, ngay dưới xương quai xanh, có một vết sẹo mảnh và dài. Điều khiến Mai sững sờ không phải là vết sẹo, mà là hình xăm mờ phía dưới nó: một ký hiệu lạ, giống như ba chữ cái lồng vào nhau. Mai chết lặng. Đó chính là hình xăm mà cô từng thấy… trên cánh tay của người anh trai đã mất tích nhiều năm trước.
Mai run rẩy, hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh. Cô vội vàng kéo tấm chăn lại, tim đập loạn xạ. Trong đầu Mai ùa về ký ức mười năm trước, ngày anh trai cô – Nguyễn Văn Hùng – bỗng biến mất không một dấu vết sau khi rời khỏi nhà đi làm ca đêm. Gia đình tìm kiếm khắp nơi, công an cũng vào cuộc, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín. Cái ngày nhận giấy báo ngừng điều tra, mẹ cô đã khóc đến ngất đi. Mai chưa bao giờ quên hình xăm kỳ lạ đó, bởi chính cô là người cùng anh vẽ ra nó khi cả hai còn nhỏ, coi như “dấu ấn bí mật” của hai anh em.
Cả cơ thể Mai lạnh toát. Người nằm trên giường bệnh kia, lẽ nào không phải là một người xa lạ tên Khải, mà chính là anh trai Hùng của cô? Nhưng tại sao anh lại có giấy tờ mang tên khác? Và mười năm qua anh đã đi đâu, sống thế nào, tại sao lại rơi vào tình trạng này?
Mai ngồi phịch xuống ghế, đầu óc rối bời. Cô biết rằng nếu nói ra, chưa chắc ai tin, vì hồ sơ bệnh viện đã ghi rõ danh tính. Nhưng bản năng mách bảo cô rằng đây là sự thật – cô đang chăm sóc cho người ruột thịt mà mình tưởng đã mất.
Và từ giây phút đó, Mai hiểu rằng cuộc đời bình lặng của mình sẽ thay đổi. Những bí mật bị chôn vùi suốt nhiều năm sắp sửa bị đào lên, kéo theo hàng loạt nguy hiểm mà cô chưa từng tưởng tượng...đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇👇