Hoa Hồng Pleiku

Hoa Hồng Pleiku tin tức

Thuốc ở quanh ta:Không chỉ là sâu răng mà những vấn đề răng miệng có mùi, viêm chân răng súc miệng cũng đỡ lắm . Nói chu...
18/08/2025

Thuốc ở quanh ta:
Không chỉ là sâu răng mà những vấn đề răng miệng có mùi, viêm chân răng súc miệng cũng đỡ lắm . Nói chung những vấn đề về răng miệng món này dùng được hết.

Xưa ông bà ăn trầu cau, nhờ món này mà răng chắc khỏe. Đánh răng thì chỉ bằng muối hạt mà ít người có vấn đề về răng miệng.

Đây là thứ đã giúp mình hết đau do sâu răng ngay và luôn nè, đơn giản dễ làm, rẻ tiền mà an toàn.

Công thức:
1 lít rượi nặng độ
2-3 rễ lá lốt (chất gây tê hàng đầu)
5 trái cau (diệt ký sinh trùng hàng đầu)
1 trái bồ kết nướng

Ngâm tất cả vào chai, 7 ngày là dùng được

Cách dùng:
- dùng tuần 1-2 lần để bảo vệ răng hoặc hàng ngày hạn chế sâu răng nặng hơn.
- lấy lượng nhỏ ngậm trong miệng (tập trung ở chổ bị sâu) trong 1p sau đó nhổ bỏ, ko cần xúc lại với nước.
- nếu em bé thì pha thêm với nước cho loãng nhé.

14/08/2025

Hậu sát nhập

*Một người thiếu nữ đến cửa hàng mặc quần áo tôn dáng quá đẹp. Bà chủ quán, là người lớn tuổi, nhìn kỹ, kêu cô gái ngồi ...
14/08/2025

*Một người thiếu nữ đến cửa hàng mặc quần áo tôn dáng quá đẹp. Bà chủ quán, là người lớn tuổi, nhìn kỹ, kêu cô gái ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô gái, và nói một điều mà cô gái sẽ không quên suốt đời.
"Thiếu nữ trẻ, tất cả những gì Chúa đã tạo ra giá trị trên thế giới này, đều được che đậy và khó để nhìn thấy hoặc tìm thấy".

Ví dụ:
1. Cháu có thể tìm thấy kim cương ở đâu?
• Dưới đất, được che chở và bảo vệ.
2. Ngọc trai đâu rồi?
• Sâu thẳm trong đại dương, được bao bọc và bảo vệ trong một lớp vỏ tuyệt đẹp.
3. Cháu có thể tìm thấy vàng ở đâu?
• Dưới lòng đất, được phủ bởi những lớp đá, và để đến được đó, cháu phải làm việc rất chăm chỉ và đào sâu.

Bà nhìn cô ấy lần nữa và nói: "Cơ thể của cháu là tuyệt tác và độc đáo mà Chúa đã tạo ra."cháu quý giá hơn vàng, kim cương, và ngọc trai rất nhiều, vì vậy cháu cũng phải được che chở.

Sau đó bà nói thêm: "Nếu cháu giữ cho những khoáng chất quý giá của mình như vàng, kim cương và ngọc trai được phủ sâu, một "tổ chức khai thác uy tín" với những máy móc cần thiết, sẽ làm việc trong nhiều năm để khai thác những sản phẩm quý giá đó.
* Đầu tiên, họ sẽ liên lạc với chính phủ của cháu (gia đình),
* Thứ hai, ký hợp đồng chuyên nghiệp (hôn nhân),
* Thứ ba, họ sẽ chiết xuất những sản phẩm đó một cách chuyên nghiệp, và tinh chế những sản phẩm quý giá đó. (cuộc sống hôn nhân).

Nhưng nếu cháu để khoáng sản của cháu tìm thấy mình trên mặt Trái đất (tất cả đều tiếp xúc), cháu sẽ luôn thu hút được nhiều thợ mỏ bất hợp pháp đến, lợi dụng, bất hợp pháp, và tự do giành lấy những của cải đó và để lại cho cháu hậu quả mà không xứng đáng với sự quý giá mà Chúa ban cho cháu!
PHỤ NỮ, BẠN THẬT CÓ GIÁ TRỊ VỚI PHẨM GIÁ CỦA BẠN! ❤

- Cang Huỳnh lược dịch từ Chaque jour une histoire.

01/08/2025

Đa số mọi người vẫn nhầm lẫn giữa ĐỘT TỬ và ĐỘT QUỴ. Báo chí cũng thường xuyên nhầm.

Vì nhầm lẫn nên dễ bỏ qua cơ hội vàng để cứu sống BN.

Nói 1 cách dễ hiểu:
• Đột tử (sudden death, sudden cardiac arrest):
Do nhiều nguyên nhân, thường do tim ngừng đập đột ngột, tử vong rất nhanh.
• Đột quỵ (stroke): Do mạch máu não bị tắc hoặc vỡ, có thể cứu chữa nếu phát hiện sớm, muộn dễ bị liệt, tử vong.

Nếu bạn cần một cách nhớ nhanh:
• Đột tử = “Tắt điện” ở tim
• Đột quỵ = “Nổ cầu chì” ở não

Khi gặp người đột ngột ngất bất tỉnh, việc đầu tiên là kiểm tra động mạch cảnh (đặt tay dưới gốc hàm).

Nếu:

🛑 Còn mạch đập: ĐỘT QUỴ -> giữ bệnh nhân ở tư thế an toàn, không di chuyển, gọi cứu thương càng sớm càng tốt (không đỡ dậy, lay người, vỗ mặt).

🛑 Không còn mạch đập: ĐỘT TỬ -> Thực hiện ép tim ngay lập tức cho đến khi mạch đập trở lại, hô hoán mọi người gọi cấp cứu ngay.

Đây là kiến thức cơ bản, ai cũng nên biết.

Tư liệu về cách  Xưng hô trong quan hệ gia đình.Sáng nay, con trai tôi học trực tuyến. Bài học hôm nay được cô giáo dạy ...
25/07/2025

Tư liệu về cách Xưng hô trong quan hệ gia đình.

Sáng nay, con trai tôi học trực tuyến. Bài học hôm nay được cô giáo dạy là mối quan hệ gia đình, cách gọi những người thân trong gia đình phía nội và phía ngoại. Tôi thì ngồi làm việc gần chỗ cháu nên tôi không khác gì một người dự thính.

Buổi học kết thúc. Tôi chợt thấy đau lòng và trong đầu tôi lại xuất hiện mấy câu hỏi. Tại sao con tôi lại được dạy một thứ kiến thức áp đặt như vậy? Chương trình giáo dục sai hay phương pháp sư phạm của giáo viên sai? Hay chăng kiến thức về ngôn ngữ, về Tiếng Việt của cô giáo có vấn đề? Hay là tôi quá khắt khe?... Với hàng loạt nghi vấn trong đầu tôi, tôi nhắn tin cho cô giáo, nêu quan điểm của mình và mong nhận được sự hồi đáp của cô. Nhưng tôi thất vọng khi cô dùng cách im lặng.

Chuyện rằng, cô giáo giảng cho học trò cách gọi những người thân thuộc trong gia đình. Với nội dung như sau:

Bên nội thì gồm có:
- Ông bà nội.
- Ba, bố.
- Anh trai của ba thì gọi là bác.
- Chị gái của ba cũng gọi là bác.
- Em trai của ba thì gọi là chú.
- Em gái của ba thì gọi là cô.
- Vợ của anh trai ba thì gọi là bác.
- Chồng của chị gái ba cũng gọi bằng bác.
- Vợ của em trai ba thì gọi là thím.
- Chồng của em gái ba thì gọi là chú hoặc dượng.

Và bên ngoại thì gồm có:
- Ông bà ngoại.
- Mẹ.
- Anh trai của mẹ được gọi là bác.
- Chị gái của mẹ cũng được gọi là bác.
- Em trai của mẹ được gọi là cậu.
- Em gái của mẹ được gọi là dì.
- Vợ anh trai của mẹ được gọi là bác.
- Chồng chị gái của mẹ cũng được gọi là bác.
- Vợ em trai của mẹ được gọi là mợ.
- Chồng em gái của mẹ được gọi là dượng hoặc chú.

Đến khi cô giáo cho học trò phát biểu, đọc cách xưng hô của những người thân trong nhà của mình. Đầu tiên là bên nội. Một số cháu gọi chị gái của ba là "cô " thì cô giáo ngắt lời bảo rằng phải gọi bằng "bác" chỉ một số vùng mới gọi bằng "cô". Các cháu ấp úng và ngỡ ngàng đọc theo. Con tôi thì nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác không hiểu. Và cũng như thế, chị của mẹ cũng bị cô chỉnh, bắt gọi bằng "bác" chứ không phải "dì" với lý do từ "dì" chỉ một số vùng mới gọi như thế. Rồi chồng của cô, của dì phải gọi bằng "chú", chồng của chị gái ba phải gọi bằng "bác".

Tôi thật sự không hiểu tại sao họ đem áp đặt một cách thô bạo về mặt ngôn ngữ của vùng miền, chính xác là miền Bắc từ Thanh Hóa trở ra, để dạy cho các con trẻ chúng tôi như thế này. Trong khi, từ thời mở mang bờ cõi về phương Nam đến nay, bao nhiêu thế kỷ đã trôi qua với biết bao đời người sống trải dài trên dải đất từ miền Trung vô đến tận Cà Mau, Phú Quốc của miền Nam, cách xưng hô trong gia đình đã được hình thành và trở nên thân thuộc trong đời sống người dân ở đây. Nó như là máu, là xương, là những vốn từ quý giá của ngôn ngữ Việt. Vậy tại sao phải thay thế nó bằng một cách áp đặt thô bạo như vậy. Cách xưng hô trong gia đình của miền Nam chẳng những là phù hợp với phong tục, tập quán mà nó còn thể hiện sự phân biệt rất rõ ràng, khoa học và sự kỳ diệu, phong phú của ngôn ngữ Việt.

Để hiểu rõ hơn về cách xưng hô trong gia đình, tôi tìm hiểu và liệt kê ra đây để chúng ta cùng tham khảo. Chắc chắn chưa đầy đủ nhưng cũng là tổng quan để hiểu rõ vấn đề hơn.

- Thứ nhất, đối với các bậc ông bà:

1. Bậc bề trên nói chung:
Ông bà tổ tiên.

2. Gọi theo thứ tự đời:
Ông bà cố tổ, tằng tổ, cao tổ.

3. Cha mẹ của cha hoặc của mẹ:
Ông bà nội hoặc ông bà ngoại.

4. Cha mẹ, Anh chị em của ông bà:
Cha mẹ của ông bà được gọi là “ông/bà cố nội”, hoặc “ông/bà cố ngoại”. (miền Bắc gọi là cụ nội, cụ ngoại).
Anh chị em của ông, bà thì sẽ tuỳ theo thứ bậc với ông, bà mình mà gọi là “ông bác” (tức là bác của cha hoặc mẹ mình), “bà bác”, “ông chú”, “bà cô”, “bà dì”, “ông cậu”...

5. Xưng hô với các bậc này thì dùng chữ "cháu". Ở ngôi thứ ba, tương quan với bậc từ cố trở lên thì gọi là chắt, chít.

- Thứ hai, đối với bậc cha mẹ, con cái và anh chị em:

1. Cha:
Miền Bắc gọi cha, bố, thầy.
Miền Nam gọi cha, ba, tía.
Miền Trung gọi ba, cha.

2. Mẹ:
Miền Bắc gọi mẹ, me, u, bu, đẻ, cái, mợ.
Miền Nam gọi mẹ, má.
Miền Trung gọi mẹ, má, mạ.

3. Anh:
Cả ba miền gọi anh.
Người anh đầu người Bắc gọi là anh cả, người Nam và Trung gọi là anh hai.

4. Chị:
Cả ba miền gọi chị.
Miền Bắc, chị đầu gọi là chị cả. Miền Nam, miền Trung: Chị đầu gọi là chị hai.

5. Em trai, em gái:
Cả ba miền đều gọi em.

6. Chồng chị và chồng em gái gọi là anh rể và em rể. Vợ anh trai và vợ em trai thì gọi là chị dâu và em dâu.

7. Vợ con trai mình gọi là con dâu, chồng con gái mình gọi là con rể.

8. Cha, mẹ, anh, chị em của chồng gọi là cha chồng, mẹ chồng, chị chồng, anh chồng, em chồng. Cha, mẹ, anh, chị, em của vợ gọi là cha vợ, mẹ vợ, anh vợ, chị vợ và em vợ.

Khi xưng hô với nhau giữa hai người thì các chữ rể, dâu, chồng, vợ sẽ mất đi.
Thí dụ:
Con dâu nói với mẹ chồng: Con xin phép mẹ!
Hoặc cha vợ nói với con rể: Cha nhờ con việc này!
Khi nói với người thứ ba thì thêm rể/dâu/cha chồng/mẹ chồng... tôi như: Con rể tôi, con dâu tôi; cha chồng tôi, mẹ vợ tôi...

9. Cha mẹ gọi con ruột mình là con. Nhưng người Bắc thường xưng hô với con trai cùng con gái đã lớn tuổi của mình bằng anh và cô.

10. Chồng gọi vợ là em, mình, bà xã. Vợ gọi chồng bằng anh, mình, ông xã. Khi đã có con cái thì lúc gọi nhau là ba, mẹ, hay ba thằng cu, má con gái...

11. Chồng của mẹ, không phải là cha ruột mình thì gọi là dượng.

12. Vợ của cha, mà không phải mẹ ruột mình thì gọi là dì (dì ghẻ), nếu là vợ chính của cha, trong chế độ gia đình xưa thì gọi là mẹ.

- Thứ ba đối với bậc anh chị em của cha mẹ, anh chị em họ:

1. Anh của cha:
Cả ba miền gọi bác.

2. Vợ của anh cha:
Cả ba miền gọi bác (bác gái).

3. Em trai của cha:
Cả ba miền gọi chú.

4. Chị của cha:
Miền Bắc gọi là bác.
Miền Trung gọi cô, o.
Miền Nam gọi cô.

5. Chồng chị của cha:
Miền Bắc gọi bác.
Miền Trung và Nam gọi dượng.

6. Chồng em gái của cha:
Miền Bắc gọi là chú.
Miền Nam và Trung gọi dượng.

7. Anh trai của mẹ:
Miền Bắc gọi bác.
Miền Nam và Trung gọi cậu.

8. Vợ anh trai của mẹ:
Miền Bắc gọi bác.
Miền Trung và Nam gọi mợ.

9. Em trai của mẹ:
Cả ba miền gọi cậu.

10. Vợ em trai của mẹ:
Cả ba miền gọi mợ.

11. Chị của Mẹ:
Miền Bắc gọi bác.
Miền Trung và Nam gọi dì.

12. Chồng chị của mẹ:
Miền Bắc gọi bác.
Miền Trung và Nam gọi dượng.

13. Em gái của Mẹ:
Cả ba miền gọi dì.

14. Chồng em gái của mẹ:
Miền Bắc gọi chú.
Miền Trung và Nam gọi dượng.

15. Anh chị em họ:
Cả ba miền vẫn gọi là anh, chị, em như anh chị em ruột. Trường hợp người vai anh/chị nhỏ tuổi hơn nhiều so với người vai em thì gọi người vai em là chú/cô/cậu/dì (tức chú em, cô em, cậu em, dì em).

16. Bác, chú, cô, o, cậu, mợ, dì, dượng.... gọi các con anh em mình bằng cháu. Trong cách xưng hô với anh chị em của cha mẹ, người Bắc ưu tiên tuổi tác khi gọi anh, chị cha và mẹ là bác, và cấp nhỏ là chú cậu, cô mợ và không dùng chữ dượng.

Người Nam và Trung ưu tiên về nội ngoại, thân sơ. Dì thì luôn bên ngoại dù tuổi lớn hay nhỏ; cô hoặc o thì luôn bên nội dù chị hay em của cha. Chú thì chỉ dùng cho em cha, thuộc bên nội thôi. Người không dòng máu cha mẹ thì gọi là dượng, mợ, thím để phân biệt với bác, chú, cô o, cậu là anh em ruột thịt. Chỉ có cách gọi bác gái vợ anh trai của cha là một ngoại lệ.

Dân tộc Việt Nam hầu hết theo chế độ phụ hệ, tức lấy theo họ cha và phả đồ của gia tộc cũng lấy họ cha làm chính. Từ đó, cách xưng hô trong gia đình cũng theo đó mà hình thành. Cách xưng hô trong ngôn ngữ Việt cho biết trên dưới, trật tự, phân biệt dễ dàng những mối quan hệ tình cảm thân thiết cùng cách cư xử lễ nghĩa rất phù hợp với đạo đức trong mối tương quan của đạo làm người.

Rõ ràng chỉ cần nghe cách gọi là biết người này thuộc bên nội hay bên ngoại, anh em, dâu rể, có huyết thống hay không ở trong gia đình ngay. Đó là điểm khác biệt và tiến bộ của cách xưng hô trong gia đình của miền Trung và miền Nam.

Kho tàng ca dao, thành ngữ, tục ngữ của Việt Nam cũng có khá nhiều câu nói về các mối quan hệ này. Thí dụ như:

- Chết cha còn chú, sẩy mẹ bú dì.

- Con chú con bác, có gì khác nhau.

- Không cha có chú ai ơi.
Thay mặt, đổi lời chú cũng như cha.

- Con cô con cậu thì xa,
Con chú con bác thật là anh em.
..

Với một ít câu trong kho tàng ngôn ngữ Việt, nó đã cho thấy từ xa xưa cách gọi chú bác chỉ dành anh em trai ruột thịt với nhau. Vậy nguyên nhân nào lại đem gán từ "bác" cho chị gái của cha, cho chị gái của mẹ, từ chú cho chồng của cô, chồng của dì??? Nó phù hợp với sự tiến bộ ở chỗ nào? Nó nói lên được gì trong sự phân biệt huyết thống gia đình?... Những câu hỏi này phải dành cho các nhà nghiên cứu, các nhà ngôn ngữ học và các nhà quản lý tầm vĩ mô.

Tiếng Việt đã dùng từ mượn rất nhiều. Đó cũng là một khiếm khuyết vì bản thân ngôn ngữ chúng ta còn chưa đủ từ để diễn đạt hiện tượng, sự vật trong thế giới này. Mặc khác, với những gì Tiếng Việt đã có và đang có, phải công nhận rằng Tiếng Việt cũng khá phong phú và đặc sắc với vốn từ của mình. Trên đà phát triển đi đến văn minh, Tiếng Việt sẽ phải từng bước tự hoàn thiện và phát triển có căn cơ, có nền tảng trong sự cầu thị về sự tiến bộ. Cách xưng hô trong gia đình đang được đề cập là một thí dụ. Tôi tin rằng những sự cải tiến hoặc cố tình tạo sự khác biệt đi ngược với quy luật phát triển sẽ phải bị đào thải ở một thời điểm nào đó. Cũng như nếu ta bỏ bê cho Tiếng Việt đi dần vào tha hóa thì chắc chắn cánh cửa diệt vong đang sẵn sàng mở toamg, chào đón ở phía trước.

Câu chuyện dạy học cho lớp trẻ trong nhà trường hiện nay. Đặc biệt là các cháu lớp tiểu học, lớp 1, lớp 2 như con trai tôi. Chúng là những trang giấy trắng. Chúng ta không có quyền và không được đặc cách bất kỳ quyền nào để vẽ lên đó một nét bút nào hết. Cách giáo dục hiện nay như vậy là phản khoa học, đi ngược với sự tiến bộ. Nền giáo dục này đang đánh cắp tuổi thơ và tương lai của con cháu chúng tôi. Tiếng Việt đang bị xâm hại và xuống cấp trầm trọng. Trong đó giáo dục chính là tội nhân đầu tiên trong việc này. Người Việt nói với người Việt đã dần không hiểu nhau vì ngôn từ, vì câu cú, vì ngữ nghĩa. Đó là sự xói mòn vô cùng nghiêm trọng. Những người quan tâm đến chuyện này ngày một ít đi, họ bị cô lập và bị nhấn chìm bởi những con người nhân danh mục đích để làm phương tiện cho những ý đồ thiếu tử tế ẩn dấu đằng sau và cả một đám đông hoặc thờ ơ, vô cảm, hoặc chỉ biết tư lợi mà không màn đến sự tồn vong của ngôn ngữ dân tộc mình. Tiếng Việt còn thì nước Việt còn. Đừng để ngôn ngữ thiêng liêng của mình ngày một què quặt, biến thái, hư hại và lụi tàn. Trách nhiệm gìn giữ này là ở ngay chính mỗi người dân, mỗi nhà giáo, mỗi nhà nghiên cứu, mỗi nhà ngôn ngữ học, mỗi nhà quản lý giáo dục, mỗi lãnh đạo đầu ngành và chính phủ.

Quay lại chuyện xưng hô trong gia đình mà cô giáo đã giảng cho con tôi sáng nay. Thiết nghĩ thầy cô giáo chỉ cần mở cho các cháu biết sự phong phú và đặc sắc của ngôn ngữ Việt trong cách xưng hô. Cho các cháu biết cách gọi của người Việt là như thế nào, vùng nào gọi như thế nào. Còn cách gọi trong gia đình thì tùy theo gia đình các cháu sống ở đâu, gốc gác như như thế nào thì các cháu sẽ gọi theo tập quán ở đó. Khi các cháu được tự do về tư duy, hiểu được đúng sai, sự sàng lọc, lựa chọn chính đáng, tiến bộ sẽ xuất hiện. Tuyệt đối không được áp đặt thô bạo về ngôn ngữ như vậy. Đó mới là giáo dục hướng tới sự tự do, khai sáng, gợi mở cho trí óc của trẻ được phát triển theo chiều hướng tiến bộ, rộng mở. Không thể đem những tư duy cũ kỹ, rập khuôn mà đóng khung tâm trí của trẻ. Ngôn ngữ là thứ đầu tiên con người có trong bản năng khi chào đời và học hỏi tích lũy theo năm tháng. Hãy giúp trẻ có được ngôn ngữ nền móng vững chải để bước vào đời, xây dựng tương lai tiến bộ, văn minh. Xã hội loài người thay đổi, tiến bộ rất nhanh, thế giới cũng đang phát triển rất nhanh. Đòi hỏi tư duy và tri thức con người cũng phải thay đổi tiến bộ và phù hợp với đà phát triển đó. Nếu ta vẫn ấu trĩ giữ tư duy cũ kỹ, giáo dục theo một khuôn mẫu lạc hậu và thậm chí là lạc đường thì đã đến lúc phải dừng ngay lại hoặc đổi hướng cho cùng chiều với chiều phát triển chung của nhân loại. Đích đến của loài người là văn minh.

Hãy trả lại cách gọi bác, gọi chú đúng với vai trò là chú, là bác trong mối quan hệ anh em trai trong gia đình.

Hãy thôi giáo dục áp đặt cho thế hệ trẻ Việt. Những rường cột của đất nước trong tương lai.

Hãy chung tay gìn giữ ngôn ngữ Việt.

Tác giả: An Điền

🛑 KIỂU BẤT HIẾU MỚI: Ỷ LẠI VÀO CHA MẸSáng nay, trời mưa to quá! Mưa xối ào ào trên mái hiên, đập vào cửa kính quán cà ph...
03/07/2025

🛑 KIỂU BẤT HIẾU MỚI: Ỷ LẠI VÀO CHA MẸ

Sáng nay, trời mưa to quá! Mưa xối ào ào trên mái hiên, đập vào cửa kính quán cà phê trong khách sạn, nghe như tiếng gõ dồn dập của trời đất. Tớ ngồi một mình với ly nước vối tan hết đá, nhìn mưa giăng trắng ngoài phố, tiếng còi xe vẳng lại mơ hồ… Lòng tự dưng nặng trĩu.

Xa nhà, xa vợ con, tớ tưởng mình đã quen cảnh cô đơn mỗi chuyến đi diễn xa. Nhưng những cơn mưa thế này lại khiến nỗi nhớ nhà, nhớ con, trào lên không cách nào kìm lại. Tớ mở kịch bản ra định học, mà chẳng chữ nào chịu ở lại trong đầu. Trong đầu chỉ toàn nghĩ về hai đứa nhỏ ở nhà: lo cho chúng, giận chúng, rồi lại thương… Đặc biệt là nỗi lo về cái thói ỷ lại đang lớn dần trong chúng…

Tớ nhận ra, không phải cứ cãi lời, to tiếng mới là bất hiếu. Ỷ lại, sống thụ động, để cha mẹ phải lo hết từ miếng ăn, giấc ngủ, tương lai… cũng là bất hiếu — một sự bất hiếu âm thầm, nhưng bào mòn sức lực, tinh thần cha mẹ từng ngày.

Các con tớ từng rất ngoan, chăm chỉ, biết quan tâm. Nhưng càng lớn, chúng càng dành hầu hết thời gian trong ngày để dán mắt vào điện thoại, máy tính, lười biếng việc nhà. Đến bữa ăn, mẹ phải mua sẵn, bày tận nơi. Và tớ hiểu, lỗi một phần lớn ở chính cha mẹ:
- Sợ con khổ, nên làm thay mọi việc.
- Nghĩ “chỉ cần con học giỏi” là đủ, quên dạy kỹ năng tự lập.
- Đáp ứng ngay mọi thứ con đòi, khiến con quen ngồi chờ.

Dần dần, con không còn động lực tự cố gắng, chỉ muốn hưởng thụ, dẫn đến ỷ lại.

Viết ra đây, tớ không có ý chỉ trích con cái, càng không dạy ai, mà chỉ để tự nhắc mình, và chia sẻ với ai đang cùng nỗi lo này:
✅ Thương con cần tỉnh táo: hãy để con chịu trách nhiệm với chính mình.
✅ Hướng dẫn con tự làm, giao việc phù hợp, khen khi con chủ động.
✅ Đừng đáp ứng vô điều kiện mọi đòi hỏi, để con hiểu muốn có phải nỗ lực.
✅ Dành thời gian trò chuyện, định hướng kỹ năng sống, không chỉ chăm chăm điểm số.

Tớ tin, yêu thương đúng cách mới giúp con trưởng thành, tự lập, và sau này mới thực sự biết báo hiếu. Đừng để tình thương mù quáng trở thành sợi dây trói con, rồi chính cha mẹ lại mệt mỏi đến cuối đời.

Ai từng trải qua cảnh này, xin cho tớ xin chút kinh nghiệm để biết phải điều chỉnh ra sao, kẻo muộn mất…

12/05/2025

Một ngày nào đó...bạn chợt nhận ra mình đã "Già"!

Không phải vì tóc bạc.
Không phải vì da đã nhăn.
Mà bởi lòng bạn không còn xao động bởi những thứ lấp lánh ngoài kia.

Già...
Là khi bạn chẳng còn thiết tha những nơi ồn ào náo nhiệt,
không còn bị cuốn hút bởi ánh đèn rực rỡ hay âm thanh rộn ràng phố thị.
Bạn bắt đầu thấy mình yên lòng hơn trong một góc nhỏ tĩnh lặng_
Nơi có tiếng gió xào xạc và ánh sáng dịu dàng lách qua tán lá.

Già...
Là khi bạn thức dậy từ 4 giờ sáng,
không phải vì bận rộn
mà chỉ để lặng nghe tiếng gà gáy xa xa,
và chờ ánh bình minh lên như một người bạn cũ ghé thăm.

Là khi bạn pha một ấm trà không quá đậm,
mở radio nghe lại bài hát thời đôi mươi,
lật lại vài trang sách cũ,
và chầm chậm gõ nhịp suy tư bên khung cửa thời gian.

Già...
Là khi bạn yêu thích cảm giác một mình,
lang thang qua con phố quen,
dừng lại bên bức tường cũ loang lổ,
nhìn mái nhà rêu phong và hàng cây già mốc thếch như chính tâm trạng của mình.

Là khi bạn thấy lòng dịu lại trước một cái ghế gỗ bạc màu,
một quán cà phê xưa không ai lui tới,
một khuôn mặt xa lạ mà ánh mắt chất đầy trầm mặc.

Già...
Là khi bạn không còn muốn tranh hơn thua,
cũng chẳng thấy cần phải giải thích điều gì với ai.
Là khi bạn bắt đầu kiệm lời,
cả với người khác lẫn với chính mình.
Đôi khi, nghe chính giọng nói mình vang lên...cũng thấy lạ.

Già...
Là khi bạn đi tìm một nơi đủ bình yên để sống những tháng ngày còn lại.
Không phải để nghỉ ngơi_
mà để tách ra khỏi vòng xoáy của những thị phi, phù hoa,
để sống gần đất, gần trời và gần lại chính mình.

Già...
Là khi bạn buông dần những hờn giận,
nhẹ lòng tha thứ,
và để cho những thương_ ghét _ hơn _ thua tan vào trong gió.
Là khi bạn giữ lại trong tim mình chỉ vài điều:
một đức tin đủ lớn,
một đích đến đủ gần,
một vài người đủ thương để sống trọn một kiếp người.

Già...
Là khi bạn thấy mình không còn cần nhiều.
Chỉ cần đủ_ cho mình.
Chỉ cần đủ _ cho người mình thương.
Còn lại thì... cứ như mây bay ngang đời nhau,
đã từng ghé lại, đã từng ấm áp... rồi cũng tan vào chiều.

Và tất cả những tháng năm qua ấy,
dù buồn hay vui,
đều là một giấc mộng đẹp mang tên "thanh xuân"
một lần trong đời, đã sống hết mình.

Một gia đình quý tộc giàu có ở Anh đưa con trai nhỏ về vùng quê nghỉ mát. Trong lúc vui chơi, cậu bé vô tình rơi xuống m...
23/04/2025

Một gia đình quý tộc giàu có ở Anh đưa con trai nhỏ về vùng quê nghỉ mát. Trong lúc vui chơi, cậu bé vô tình rơi xuống một vực nước sâu. Hoảng loạn, cậu vùng vẫy trong tuyệt vọng. Không ai kịp phản ứng, và có vẻ như cái kết đau lòng đã được định sẵn.
Bỗng từ xa, một cậu bé nông dân nhỏ nhắn, gầy gò lao đến. Không chút do dự, cậu nhảy xuống dòng nước xiết, vật lộn với những con sóng và cuối cùng kéo được cậu bé quý tộc lên bờ an toàn.
Gia đình quý tộc vô cùng biết ơn. Người cha giàu có không chỉ cảm ơn suông, mà còn hỏi cậu bé nông dân:
— Cháu có ước mơ gì không?
Cậu bé cúi đầu, ngập ngừng:
— Cháu chắc sẽ theo nghề làm ruộng của cha…
Người đàn ông mỉm cười:
— Nhưng nếu cháu có thể mơ ước bất cứ điều gì thì sao?
Lần này, ánh mắt cậu bé sáng lên. Một giấc mơ đã bị chôn vùi bấy lâu, nay lần đầu tiên được cất lên:
— Cháu muốn trở thành bác sĩ!
Người cha quý tộc đã giữ lời hứa. Ông tài trợ cho cậu bé nghèo theo đuổi con đường học tập. Và cậu bé ấy chính là Alexander Fleming – người sau này tìm ra thuốc kháng sinh penicillin, cứu sống hàng triệu người trên thế giới.
Còn cậu bé quý tộc may mắn được cứu sống hôm ấy, lớn lên trở thành một trong những chính trị gia vĩ đại nhất lịch sử – Winston Churchill.
Định mệnh sắp đặt để họ gặp nhau lần nữa. Khi Churchill lâm trọng bệnh, tất cả các danh y đều bất lực. Nhưng rồi chính Fleming đã cứu sống ông, lần thứ hai, không còn là một cậu bé nông dân, mà là một bác sĩ lừng danh.
Hai cuộc đời, hai số phận, được kết nối bởi một hành động tử tế.

Bài học từ câu chuyện:
Lòng biết ơn có sức mạnh thay đổi vận mệnh
Sự biết ơn không chỉ là một cảm xúc, mà còn là một hành động. Khi giúp đỡ một ai đó với tất cả tấm lòng, bạn có thể thay đổi không chỉ cuộc đời họ, mà cả thế giới.
Giá trị của ước mơ và cơ hội
Không phải ai sinh ra cũng có điều kiện để theo đuổi giấc mơ. Nhưng đôi khi, chỉ một lời khích lệ, một cơ hội nhỏ có thể giúp một người viết lại số phận của mình.
Hành động tử tế có thể tạo ra những điều kỳ diệu
Một hành động tốt đẹp có thể lan tỏa, tạo ra vòng tròn thiện lành. Không ai biết trước những gì mình làm hôm nay sẽ dẫn đến điều gì trong tương lai, nhưng chắc chắn, điều tốt sẽ luôn quay trở lại.

THÀ CHẾT Ở TỈNH CÒN HƠN LÀ VÔ BV CHỢ RẪY..."Em rễ tui bị K dạ dày di căn, hóa trị ở BVCR đã 8 lần, mỗi lần đi lại đều vô...
10/04/2025

THÀ CHẾT Ở TỈNH CÒN HƠN LÀ VÔ BV CHỢ RẪY..."

Em rễ tui bị K dạ dày di căn, hóa trị ở BVCR đã 8 lần, mỗi lần đi lại đều vô cùng cưc khổ. Ấy là nghe nó nói chứ tui không hình dung được. Cho đến lần tái khám này đi cùng với nó, tui mới biết thế nào là " lễ độ" với cái sự quá tải và cung cách phục vụ của BV CR

Thôi thì ghi chép lại đây như một nỗi ám ảnh nhớ đời

TẬP 1:
17-3 đi xe KonTum - SG

18.3: xếp hàng từ 5h sáng ở khoa điều trị ( không phải nhập mới). 8h30 đến lượt thăm khám. Xếp hàng chờ lấy máu xét nghiệm. Rồi xếp hàng chờ city. 11h phòng city cho giấy hẹn phải 10 ngày nữa, tức 28-3 mới chụp city được
Không lẽ về, tìm hiểu thì BVCR có chụp city dịch vụ trong ngày. Giá 3.2 triệu, bấm bụng đăng ký, 16h chiều chụp luôn. Một ngày nhịn đói.

Ngày 19-3: tiếp tục xếp hàng để nội soi đại tràng. Đến gần trưa tới lượt, BS cho một toa 3 đơn vị thuốc dặn mua rồi chia ra uống, chiều hôm sau mới nội soi được. Ngày thứ 2 lại nhịn ăn, chỉ uống sữa.

Ngày 20-3: chiều xếp hàng nội soi. 16h xong, có 1 mẫu u sinh thiết phải 10 ngày sau, tức 28.3 mới trả kết quả.
Thế là xong cái nhịn ăn 3 ngày, ăn tạm ít cháo chống đói rồi về ( hết tập 1)

TẬP 2:
27-3 đi máy bay GL -SG vì thằng em bụng sưng to và yếu quá không đi xe nỗi

28.3 lại xếp hàng ở khoa điều trị từ 5h sáng, số thứ tự 41. Không nghe gọi số, chỉ gọi tên Chờ đến 9h phát hiện sao người ta số 8 mấy, 9 mấy vào cả mà mình thì chưa, tui đục thẳng vào phòng khám hỏi. Cô điều dưỡng khó chịu nhưng tui thắc mắc mắc hợp lý nên cũng lục hồ sơ rồi bảo riêng ca này phải 10h- 10h30 bác sỹ mới khám được. Đến hẹn vào, cô điều dưỡng lại hẹn chiều 2h, vì chưa có kết quả sinh thiết. Tui bực quá bảo: vậy chứ xếp hàng bốc số để làm gì mà đến số không thông báo bệnh nhân biết, cứ để nhịn đói chờ đợi là sao? Cô ấy xin lỗi do quá đông, quá tải nên sơ xuất?!

Chiều 14h quay lại, kết quả sinh thiết u lành, tóm lại là k di căn nhưng chưa đến đại tràng. Và vì bụng sưng to đầy dịch, đau nên BS cho chuyển sang khoa điều trị giảm nhẹ để rút bớt dịch, sau đó quay lại khoa hóa trị tính tiếp sau.

Thế là sang xếp hàng khoa điều trị giảm nhẹ. Khoa này ít bệnh nhân nên đến lượt nhanh. Cô BS bảo chiều thứ 6 rồi, giải quyết nhập viện thì nhanh thôi, nhưng thứ 7+ CN BS không làm thủ thuật hút dịch ổ bụng, phải thứ 2, nên nhập cũng mất công, cứ về nghỉ ngơi thoải mái sáng thứ 2 vào nhập cũng được. Nghe quá chí lý nên anh em trở về phòng trọ nghỉ.

Thứ 2 31-3: sáng sớm quay lại Khoa điều trị giảm nhẹ. Lần này BS khác, sau khi thăm bệnh ông bảo thôi cho thuốc về uống, hẹn 14-4 tái khám. Em tui bảo bụng đau lắm, muốn nhập viện rút dịch, với lại chiều thứ 6 BS hứa thứ 2 nhập viện, chứ về uống thuốc thì chiều thứ 6 em đã xin toa rồi về tỉnh, ở lại chị mất 3 ngày? Ông BS nghiêm mặt: ở đây tôi là người chịu trách nhiệm chính, anh cứ về uống thuốc, không cần nhập viện rút dịch đâu...

Thằng em nghe nói không cần rút dịch, nghĩ chắc bị nhẹ chỉ uống thuốc là đỡ nên mừng ra mặt: Dạ dạ... Tui xem toa 5 loại thuốc, thấy có 2 loại quen: paraceramol giảm đau, lactulose hổ trợ trị trào ngược dạ dày; còn 3 loại không biết- chắc biệt được gì đó.

Quay lại khoa hóa trị theo lời dặn, BS bảo bên kia ( tức khoa điều trị giảm nhẹ) đã nói thế thì cứ về , 14-4 lại tái khám.

Thế là anh em tui lủi thủi ra về.

TẬP3:
Về đến nhà, tra cụ Gồ thì 3 loại thuốc trong toa còn lại hóa ra là thuốc trị viêm dạ dày, chống trào ngược, chả phải biệt dược nào để rút dịch bụng, trị k gì cả. Thằng em tui sốc nặng, lại suy kiệt và đau quá nên nhập bệnh viện tỉnh gấp. BV tỉnh lập tức xử lý hút dịch bụng ngay, truyền nước, thuốc...

Coi như mất toi 2 chuyến đi KT- SG với 2.400 cây số và 14 ngày ở trọ, ăn chực nằm chờ chỉ để nhận 1 cái đơn thuốc(?!). Và theo lịch hẹn tái khám 14-4 tới đây là gần tháng, nếu vào lại BV CR không biết có nên cơm cháo gì không, nhưng tui chắc thằng em tui không còn hơi sức để đi; thậm chí là die sớm vì đi lại mỏi mòn suy kiệt chứ chưa chắc die vì k di căn đâu.

Thôi thì thà die mẹ ở tỉnh cho nó đỡ khổ thân, đỡ bực mình lại tiết kiệm mớ tiền lo hậu sự cho rồi. Quá sợ cái BV CR!!!
Nguồn: Như Ý Gia Lai

12 công cụ AI trong năm 2025 có thể giáo viên phụ huynh sẽ cần:1. ChatGPT.com – Giải quyết mọi vấn đề 2. SlidesAI.io – T...
04/04/2025

12 công cụ AI trong năm 2025 có thể giáo viên phụ huynh sẽ cần:
1. ChatGPT.com – Giải quyết mọi vấn đề

2. SlidesAI.io – Tạo bài thuyết trình PowerPoint

3. MidJourney.com – Tạo ra tác phẩm nghệ thuật

4. Replit.com – Sinh mã lập trình

5. Synthesia.ai – Tạo video từ AI

6. Soundraw.io – Sáng tác nhạc

7. Fliki.ai – Tạo video TikTok

8. Starry.ai – Tạo avatar bằng AI

9.RecCloud.com – Chuyển giọng nói thành văn bản

10. PicWish.com – Chỉnh sửa hình ảnh

11. Pictory.ai – Chỉnh sửa video

12. Relume.io – Thiết kế ưebsite
St

Đẹp quá cơ
25/03/2025

Đẹp quá cơ

06/02/2025

Câu chuyện nhân văn

"Tao đi từ Nam ra Bắc tao không thấy có đứa con dâu nào như mày."

"Con đi khắp cái gầm trời này cũng không có người mẹ chồng nào như mẹ."

"Tao thì làm sao?"

"Thế con thì làm sao?"

"Mày chả làm sao, mày là nhất. Đi ra ruộng thì đi luôn đi. Ban ngày thì mải đi chơi, tối tắt mặt trời đổ lúa vào xay. Làm việc không khoa học chỉ có nghèo suốt đời con ạ."

***

"Con nghèo thì mẹ cũng nghèo theo, nên đừng có mà trù ẻo."

Ngày nào bọn tôi cũng được nghe "dân ca và nhạc cổ truyền" miễn phí từ hai mẹ con nhà bà cụ Thao.

Cụ năm nay tám mươi tuổi rồi, con dâu cụ thì hơn bốn mươi tuổi. Nghe đâu bảo ngày xưa cụ sức yếu, sảy mấy lần mới sinh được chú Tự. Vì là con cầu tự nên bà chiều chú lắm, từ nhỏ tới lớn muốn gì được nấy. Ngày chú Tự cưới cô Tin bà cụ cũng chẳng thích lắm, vì cô Tin học hết cấp một là nghỉ rồi. Nhưng chú Tự kiên quyết nên cụ phải cắn răng tổ chức lễ cưới. Cưới xong cô Tin sinh liền tù tì ba đứa con gái, cụ cứ bĩu môi mãi là đồ không biết đẻ.

Cụ bảo cô Tin, liệu mà sinh thêm thằng cu nối dõi, kẻo lúc bố chúng nó đi gái lại ngồi mà khóc. Con gái là con người ta. Cô Tin nghe thế bực mình bảo, "con gái là con người ta, con dâu đích thực mẹ cha mua về, thế sao mẹ không đối xử tốt với con đi, con nào chả là con, con trai mẹ có ở nhà chăm mẹ đâu, toàn thân con hầu hạ." Bà cụ hừ một cái rõ dài rồi quay mặt vào tường, chẳng nói gì thêm.

Mỗi ngày đều nghe thấy mẹ chồng con dâu nhà cụ kẻ xướng người tùy, hay hơn cả xem kịch nói trên VTV1 mỗi tối thứ bảy. Hôm nào không thấy hai mẹ con cụ cãi nhau, là thấy xóm hiu hắt hẳn.

Có một sớm, tôi vừa cho kem đánh răng vào miệng, thấy bà cụ nhà bên hậm hực gào toáng lên:

"Tay tao bưng trầu, đầu tao đội lễ, tao rước mày về cái nhà này, chứ không phải con giun cái kiến nó tha mày về mà mày không biết lớn biết bé, đi không thưa về không gửi."

"Mẹ ngủ ngáy o o, đấm bảy ngày chả hự, con thưa gửi kiểu gì? Mà con đi bừa chứ đi đâu mà thưa với gửi, mẹ bớt bớt cái tính cổ hủ đi."

"A, tao cổ hủ, mày chê bà già này cổ hủ, để tao gọi chồng mày về xem nó có cho mày một trận không, mày dám chê mẹ nó à?!"

"Mẹ đi mà gọi, con chả ngán. Mẹ chửi xong rồi thì ra ăn bánh quấn đi không nguội."

"Tao không ăn."

"Không ăn tận trưa mới có cơm đấy, lát bọn trẻ về nó ăn hết lại chả kêu. Bà Tư bún làm riêng cho mẹ đấy."

"Hừ, cái con mụ Tư bún chỉ khéo mồm, bán thì đắt, mày chỉ khéo vẽ vời tốn tiền."

"Thế mẹ có ăn không?"

"Chả ăn thì sao?"

"..."

Tôi cười nuốt cả kem đánh răng.

Cả làng tôi đều biết bà cụ Thao là địa chủ hết thời, ai cũng sợ cụ. Ngày cụ còn trẻ còn khỏe, đanh đá nhất làng, chẳng ai dám động đến cụ. Thế mà không hiểu sao cô Tin chịu được những gần hai mươi năm. Nghe đâu ngày cô Tin mới về làm dâu, làm bà cụ tăng huyết áp mấy lần, cụ còn dọa thắt cổ t.ự t.ử. Thế là cô cắt ngay cái màn tuyn, nối thành cái dây dài treo thòng lòng từ nóc nhà xuống, rồi bảo cụ leo lên. Cụ tức quá chửi ầm lên, nói cô muốn g.i.ết cụ. Cô phì cười bảo là cụ tự muốn c.h.ết, nếu không muốn c.h.ết thì xuống bếp ăn cháo cá đi không nguội nó tanh. Cụ chọn cháo cá. Vừa ăn vừa hừ, hừ, hừ.

Chú Tự đi làm xây dựng mãi dưới Quảng Ninh, một năm chẳng về được mấy lần. Bà cụ tuổi già hay ốm, hay nũng, hay giận. Chỉ có cô Tin mới trị được cụ. Mỗi lần hàng xóm nói cô khổ, vớ được mẹ chồng ghê gớm, cô cười hi ha, "người già với trẻ con là một, dỗ dành một tí là ngoan như bống ấy mà." Ban đầu mọi người nghĩ cô khôn khéo ý tứ, cho là cô ba phải, sau rồi phát hiện ra cô chẳng bao giờ đi nói xấu mẹ chồng ở bất cứ đâu. Thành ra mỗi ngày thấy mẹ con cô "hát tuồng", ai cũng dỏng tai lên nghe rồi đem đi buôn bán trong những vụ dưa lê ngoài ruộng. Mà bà cụ gắt gỏng là thế, nhưng đi đâu cũng một câu con Tin nhà tôi, hai câu con Tin nhà tôi. Sau hàng xóm cũng quen, lại nghĩ chắc cô Tin và bà cụ kiếp trước là nghiệt duyên, kiếp này phải trả nợ, cả đời dính vào nhau.

Hàng ngày hai người tranh chấp toàn chuyện lông gà vỏ tỏi. Từ việc hát ru con tới việc tắm cho lợn, mà cuối cùng toàn bà cụ thua. Vừa ăn vừa thua, vừa phơi lưng cho con dâu bóp thuốc vừa lầm bầm chửi biết thế ngày xưa tao ép thằng Tự lấy đứa nhiều chữ hơn. Học nhiều nó mới ngoan. Cô Tin cười ha hả, làm gì có ai nhiều chữ bằng mẹ, văn thơ mẹ cả cái chuồng trâu nhà mình chứa không hết.

"Cha tiên sư bố mày..."

Một hôm, cô Tin cuống lên đi tìm bà cụ. Chả là không biết bà cụ nghe ai nói chú Tự có bồ. Thế là cụ bỏ ăn, nằm liệt hai ngày. Cô Tin gọi chú Tự về gấp, chú bảo bận chưa về được. Sáng hôm sau cô đi chợ, về thì không thấy cụ đâu. Cô tìm nhà trên xóm dưới, rồi hoảng hốt chạy ra ao, ra giếng, không thấy bóng người. Cô cuống lên gọi điện thoại, "mẹ anh c.h.ết rồi anh có về không hả? Không thấy mẹ anh đâu, anh về ngay còn kịp tìm x.á.c."

Chú Tự về nhanh như một cơn gió, bốn giờ chiều đã có mặt ở nhà, hàng xóm hỗ trợ tìm cụ từ trưa không nghỉ. Thấy chú về cô khóc toáng lên, đánh chú thùm thụp, miệng liên tục sao giờ anh mới về, không thấy mẹ đâu cả, không thấy mẹ đâu cả. Thiu hết cả bánh giò rồi.

"Mới có từ trưa thiu thế nào được?"

Cả nhà: "..."

Không biết cụ chui từ đâu ra, cả người lấm lem. Cô Tin nín bặt cả khóc. Cả xóm trắng mắt. Ai nấy đều thở phào. Chưa kịp phào xong thì cụ ngã lăn quay ra đất, mọi người lại tán loạn đưa cụ đi trạm xá cấp cứu. Bác sĩ bảo cụ bị tụt huyết áp do quá đói. Rồi bác sĩ nguýt cô Tin một cái rõ dài, "đúng là một mẹ nuôi được mười con chứ mười con không nuôi nổi một mẹ."

Cô Tin: "..."

Truyền được nửa chai đường thì bà cụ tỉnh lại, thấy con dâu khóc thút thít cụ xì mặt ra: "mày định khóc bây giờ cho đủ để lúc tao chết mày không khóc nữa phải không?"

Cô Tin: "..."

"Bánh giò có mang theo không?"

Cô Tin: "..."

"Biết ngay mà, chỉ có giả bộ thảo hiền là giỏi."

Chú Tự, cô Tin: "..."

Có mẹ chồng giỏi ăn nói nó khổ thế đấy.

Cô hỏi cụ, mẹ trốn ở đâu cả ngày mà tìm mãi không thấy. Bà cụ hừ một cái, trốn trên cái hố mối bãi chè sau nhà chứ đâu. Mày cứ động tí là đầu óc lú lẫn, bã đậu.

"..."

Trưa hôm sau bà cụ được về nhà. Sau khi ăn xong bát cháo gà tần thuốc bắc, cụ gõ cái gậy xuống đất, bắt chú Tự quỳ xuống trước bàn thờ ông cụ Thao. Chưa kịp nói gì cụ đã phang túi bụi.

"Con chó có đuôi, con người có ý thức. Vợ anh ở nhà bán mặt cho đất, bán lưng cho giời, để anh ra ngoài ăn chơi đàng điếm hả?"

"Con không có."

"Tôi quản anh có hay không hả? Tôi là tôi biết hết, anh chê tôi già mắt kém anh định qua mặt tôi phỏng? Đường đường là thằng đàn ông, văn chương chữ nghĩa bề bề, thần l... nó ám thì mê mặc lòng. Tôi nói anh biết, nhà tôi chỉ có mình con Tin được có tên trong gia phả. Mấy con yêu tinh quạ cái kia đừng hòng bước chân vào. Anh khôn hồn thì biết đường mà về nhà hối lỗi với vợ con. Tôi chỉ có ba đứa cháu, tôi không cần cháu trai, anh thích đi kiếm con hoang con ở thì cút khỏi cái nhà này. Hừ, hừ, hừ."

Sợ bà cụ tăng huyết áp, cô Tin đuổi chú ra nhà ngoài, tối đó cô ngủ cùng bà. Sáng hôm sau cô bảo chú: "mẹ bảo tay mẹ bưng trầu đầu mẹ đội lễ mẹ rước tôi về, nên nhà này của tôi. Anh cứ chọn đi, bà cụ chả sống được mấy nữa, bà chỉ có mình anh, anh sống sao thì sống."

Nửa tháng sau người ta thấy chú Tự xách ba lô về, sau đó đi theo mấy ông thợ cả ở làng nhận mấy công trình nhà văn hóa thôn bản.

Còn bà cụ và cô Tin ở nhà vẫn cất bài ca đi cùng năm tháng.

"Thế gian được vợ hỏng chồng. Nhà mày thì hỏng cả ông lẫn bà."

"Không phải đều là con mẹ à?"

"Tao mà đ.ẻ ra cái loại chúng bay à?"

"Thế chồng con chui ra từ cái lỗ nẻ nào?"

"Cái loại rạch giời rơi xuống chứ sao."

"Rồi rồi, con thần con thánh, sét đánh không ch ết. Mẹ ngồi im con kỳ lưng, trơn là n.g.ã g.ẫ.y cổ bây giờ."

"Hừ. Hừ. Hừ."
copy Câu chuyện nhân văn

Address

338/52 Trường Chinh/Trà Bá/Tp Pleiku/Gia Lai
Tinh Pleiku

Telephone

0773557679

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hoa Hồng Pleiku posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share