27/07/2025
Mẹ người yêu đ-u:;:ổi tôi ra khỏi lễ cưới chỉ vì tôi là th:ằ;;:n:g nhân viên qu:;è;:;n khô;n:g xứn;g với con gái bà
Mưa lất phất rơi trên con phố nhỏ, ánh đèn neon nhấp nháy phản chiếu lên mặt đường ướt át. Tôi đứng dưới mái hiên, tay cầm đi;ế:;;u thu;ố;;:c chưa châm, mắt dõi theo dòng người vội vã. Đêm Hà Nội lạnh hơn thường lệ, hay có lẽ chỉ mình tôi cảm thấy thế. Ba tháng trước, tôi còn nắm tay Linh, cô gái tôi yêu hơn mọi thứ trên đời. Giờ đây, bàn tay tôi chỉ còn nắm lấy khoảng không.
Linh là ánh sáng trong những ngày u ám của tôi. Cô không xinh đẹp lộng lẫy như người mẫu, nhưng nụ cười của cô đủ khiến tim tôi lỗi nhịp. Chúng tôi quen nhau ở một quán cà phê cũ kỹ, nơi tôi thường ngồi làm việc sau giờ tan sở. Tôi là nhân viên văn phòng, lương tháng mười hai triệu, đủ sống qua ngày và để dành chút ít cho tương lai. Linh không bao giờ phàn nàn về điều đó. Nhưng mẹ cô thì khác.
Bà Hạnh, mẹ Linh, là một người phụ nữ sắc sảo, luôn toát lên vẻ quyền lực trong bộ vest chỉnh tề. Bà làm quản lý cấp cao cho một tập đoàn bất động sản lớn, và với bà, tôi chỉ là “t;h;:::ằn:g n:hân v:iên qu:::::èn”. Một buổi tối, khi tôi đến nhà Linh ăn cơm, bà nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh như d-o. “Cậu định nuôi con gái tôi bằ:ng cái lươ:n;g b;a c:ọc b:a đồ:n:g đó à?” bà hỏi, giọng s::ắc lẹm. Tôi im lặng, không phải vì không có gì để nói, mà vì tôi biết, với bà, lời tôi nói chẳng có trọng lượng.
Linh cố gắng bênh vực tôi, nhưng mẹ cô không nghe. Một tuần sau, bà giới thiệu Linh với Hoàng, một g::ã đại gia hơn tôi mười tuổi, sở hữu chuỗi nhà hàng sang trọng và một căn penthouse ở trung tâm thành phố. Hoàng có tất cả những gì tôi không có: tiền, quyền, và sự tự tin của kẻ quen đứng trên đỉnh. Linh ban đầu từ chối, nhưng áp lực từ mẹ cô quá lớn. Cô bắt đầu xa cách tôi, những tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi không còn. Cuối cùng, cô nhắn một dòng ngắn ngủi: “Anh Minh, em xin lỗi. Mẹ em đã quyết rồi.”.......... Đọc tiếp tại bình luận 👇