Viết cùng Vian

Viết cùng Vian Nơi kể chuyện thật – để chữa lành và kết nối. Viết từ ký ức, chạm đến trái tim. Cùng nhau, mình trở về với chính mình.

Kỷ nguyên tay thừa, não rỗiNgày trước, để đi từ nhà ra chợ, người ta đạp xe. Sau này có xe máy. Rồi bây giờ, người ta bà...
28/07/2025

Kỷ nguyên tay thừa, não rỗi
Ngày trước, để đi từ nhà ra chợ, người ta đạp xe. Sau này có xe máy. Rồi bây giờ, người ta bàn nhau bỏ xe xăng, chuyển sang xe điện.
Người thì bảo bảo vệ môi trường. Người thì chê xe xăng đã lỗi thời. Người khác thì hiểu đó là cách doanh nghiệp tìm thêm nguồn thu khi thị trường cũ đã bão hòa.
Không riêng gì xe.
Từ nấu cơm, viết thư, tìm đường, đặt vé, ghi chú, chụp ảnh, hỏi bệnh, học bài… việc gì cũng đã có công nghệ “hỗ trợ”.
Chúng ta đang sống trong một kỷ nguyên tiện nghi đến mức… không còn việc gì cần làm cả. Tay thừa. Não rỗi.
Tôi nhớ lúc 8 tuổi, lần đầu học nấu cơm bằng bếp củi. Bữa đầu cháy đen cả nồi. Nhưng tôi học được cách canh lửa.
Ban đêm, tôi ngước lên trời đầy sao và tự hỏi: Vũ trụ này bao lớn? Con người có ở nơi khác không?
Tôi đã lớn lên trong những câu hỏi như thế. Trong những lần viết thư tay rồi hồi hộp chờ người ta hồi âm.
Chậm. Nhưng nhờ đó tôi học được cách kiên nhẫn, biết tư duy, biết nuôi dưỡng một tâm hồn.
Còn giờ thì sao?
Chỉ cần mở app. Gõ vài chữ. Bấm nút. Lướt. Trượt. Và… xong.
Ngay cả một dòng thơ cũng được gợi ý sẵn. Một tấm ảnh cũng có app làm đẹp. Một bài văn cũng có AI giúp làm hộ.
Mọi người đang được “giúp” – nhưng cũng đang đánh mất quyền được sống vụng về, được sai, được tự làm mọi thứ.
Trẻ con ngày nay có thể chơi điện thoại trước khi biết buộc dây giày. Chúng biết bấm nút trước khi biết gọt trái táo.
Thanh niên thì mê sống ảo, nghiện video ngắn, ghét đọc dài.
Và nếu có thể – họ muốn mọi thứ đều ship tận răng, từ thức ăn đến cảm xúc.
Phải chăng, cả một thế hệ đang chuyển dần từ “lười” sang “vô dụng”?
Họ không cần vận động. Không cần tư duy. Không cần ghi nhớ.
Não trở thành món đồ trang trí. Tay chân trở nên thừa thãi.
Nếu con người cứ tiến hóa theo hướng đó – thì sự tiến hóa ấy là bước nhảy vọt… hay là sự lụi tàn chậm rãi mà ta không nhận ra?

KỂ TỪ NHỊP ĐÓ..Có một ngày như thế.Tôi bế con trên tay, vô tình chạm vào lồng ngực nhỏ bé ấy — nơi một trái tim đang đập...
21/07/2025

KỂ TỪ NHỊP ĐÓ..
Có một ngày như thế.
Tôi bế con trên tay, vô tình chạm vào lồng ngực nhỏ bé ấy — nơi một trái tim đang đập đều, nảy lên khe khẽ như tiếng gõ của sự sống. Và chợt, tôi nhớ về đúng một năm trước.

Ngày ấy, tôi nằm im trên giường siêu âm, tay siết chặt lại trong lo âu. Mới chỉ 7 tuần, thai còn bé lắm. Bác sĩ xoay máy một lúc lâu, rồi bỗng nói: “Thấy tim thai rồi.”
Một chấm nhỏ. Một nhịp bùm… bùm… bùm đầu tiên. Không có hình, chưa rõ hình người, chỉ là một phôi thai bé xíu – nhưng trái tim ấy đã vang lên như một lời tuyên bố:
“Con đang sống đây, mẹ ơi.”

Từ khoảnh khắc ấy, tôi không còn là tôi của ngày trước nữa. Tôi ăn khác đi, thở khác đi, sống khác đi. Không dám mỏi lâu, không dám mệt sâu, không dám bất cần.
Bởi vì trong tôi đã có một trái tim khác, đang mượn lồng ngực tôi để lớn lên từng chút.



Hôm nay, trái tim ấy nằm gọn trong vòng tay tôi. Không còn nằm trong bụng mẹ nữa, mà chạm ngay ngực mẹ, đập nhẹ, đều đặn – như thể nó nhớ.
Nhớ đã từng là một đốm sáng le lói giữa màn hình trắng đen.
Nhớ đã từng được mẹ mong từng phút, chờ từng ngày, và khóc cạn nước mắt vì sợ không nghe được nhịp đập đó lần thứ hai.

Một trái tim chưa thành hình. Một đứa bé chưa biết gọi tên mẹ.
Vậy mà lại khiến cả thế giới trong tôi đổi khác.



Nếu bạn đang bồng một đứa trẻ, hoặc đang mong chờ nó đến, hãy thử lặng đi một lúc.
Biết đâu bạn sẽ nghe được — một tiếng tim đập nhỏ thôi, nhưng đủ để bạn tin:
Mỗi ngày lớn lên của con, là một lần mình được sinh ra lại.

Trái tim đô thị hóaTôi không nhớ hôm nay là thứ mấy. Nhưng tôi chắc rằng nó nằm trong một tuần kín lịch.Buổi sáng dậy sớ...
12/07/2025

Trái tim đô thị hóa

Tôi không nhớ hôm nay là thứ mấy. Nhưng tôi chắc rằng nó nằm trong một tuần kín lịch.
Buổi sáng dậy sớm chuẩn bị cơm hộp cho chồng, đưa con đến lớp, họp với khách hàng lúc 10 giờ, nộp báo cáo lúc 3 giờ, chạy qua siêu thị mua gạo, về kịp lúc con tan học thêm, nấu bữa tối, dọn dẹp, giặt đồ, và… ngủ.
Tôi sống một cuộc đời đúng, đầy đủ, văn minh. Mọi người nhìn tôi và nói “Cậu giỏi quá!”. Tôi cũng từng tự hào về điều đó – cho đến một đêm như hôm nay.

Tôi ngồi giữa phòng khách. Trên bàn là chiếc sổ tay liệt kê mục tiêu tháng:
Giảm 1kg
Đọc hết cuốn sách phát triển bản thân
Tiết kiệm thêm 2 triệu
Gửi đơn xin lớp học kỹ năng mềm

Một checklist đẹp. Đẹp như cách tôi sống. Nhưng cũng giống cái máy rửa chén kia – sạch, gọn, và… lạnh.
Tôi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia là một mảnh trời tối. Rồi bất giác, tôi nhớ về hộp quà 999 ngôi sao năm 17 tuổi.

Tôi từng có một chàng trai yêu tôi như yêu một điều kỳ diệu.
Anh tặng tôi hộp ngôi sao tự tay gấp suốt nửa năm. Không lời yêu cầu, không áp lực, chỉ có ánh mắt và câu nói:
“Chỉ cần em buồn, hãy mở ra. Ngôi sao thứ 500 sẽ mỉm cười với em.”
Tôi không dám mở, vì sợ mình buồn thật.
Tôi giữ nó như một lời chúc lành – rồi… thời gian đánh rơi nó ở đâu mất.
Giờ đây, tôi thậm chí không giữ nổi một ngôi sao nào.

Tôi cũng từng đan một chiếc khăn len. Đỏ sẫm.
Mỗi hàng len là một hình dung về người tôi nghĩ sẽ đi cùng đến tận cuối đời.
Chỉ là… những người ta từng nghĩ là “duy nhất” đôi khi chỉ đến để cho ta biết mình có một trái tim biết mơ mộng.

Tôi không trách ai.
Không trách người đã quên.
Không trách chính mình vì đã thay đổi.
Chỉ là, tôi tiếc.
Tiếc một trái tim từng ấm áp, từng vụng về, từng tin vào điều gì đó… vô điều kiện.

Checklist cuộc đời tôi giờ đây là:
Kết hôn ✅

Sinh con ✅

Mua nhà ✅

Ổn định tài chính ✅

Hạnh phúc ❓

Tôi không biết đánh dấu gì cho ô cuối cùng.
Vì hạnh phúc không nằm trong danh sách. Nó chỉ nằm trong nhịp đập của trái tim – nếu nó còn dám đập vì một điều gì đó.

Có thể… ngày mai tôi vẫn sẽ dậy sớm, vẫn nấu ăn, vẫn làm việc như cũ. Nhưng tối nay, tôi sẽ cho mình:
Mở cửa sổ, nhìn thật lâu vào bóng đêm

Nghe lại bản nhạc năm xưa

Và tưởng tượng rằng, đâu đó trong gió, ngôi sao thứ 500 vẫn đang mỉm cười

Vì có thể, tôi đã để rơi tình yêu.
Nhưng trái tim tôi vẫn còn đó – chỉ là cần một lần được sống như chính nó.

✧ Viết cùng Vian
Nếu bạn cũng từng lạc mất mình giữa những “điều đúng” – hãy cho mình một khoảng lặng.
Một ký ức nhỏ cũng đủ để tim bạn trở về.
Bạn đã bao giờ… đánh rơi ngôi sao thứ 500?

🔸 Đi đâu tìm lại tuổi 15?Nó nhận được tin nhắn mời họp lớp vào một buổi chiều chẳng có gì đặc biệt.Con đang khóc, nồi ch...
09/07/2025

🔸 Đi đâu tìm lại tuổi 15?

Nó nhận được tin nhắn mời họp lớp vào một buổi chiều chẳng có gì đặc biệt.
Con đang khóc, nồi cháo đang sôi, điện thoại vừa báo sắp hết pin.
Tin nhắn nằm lặng lẽ trong một nhóm chat, với lời mời dự lễ kỷ niệm 20 năm ngày ra trường.
Nó đọc, rồi im.
Đôi khi, có những thứ chỉ cần đọc một lần là lòng đã nhòe đi như nước mưa gặp bút mực cũ.

Nó không vội trả lời.
Không hỏi ai đi, cũng không hỏi chương trình có gì.
Vì thật ra, nó không đi để gặp người khác. Nó đi để gặp lại chính mình.
Cái “nó” năm 15 tuổi.
Đứa con gái có mái tóc buộc vội, đồng phục trắng, chiếc cặp đựng đầy ước mơ – và cả vài nỗi buồn không tên.
Một đứa đã từng tin rằng chỉ cần học giỏi, sống ngoan thì cuộc đời sẽ dịu dàng.
Nó nhớ cái cảm giác ngồi nép bên cửa sổ, ôn bài dưới nắng xiên qua lá phượng.
Nhớ mùi bảng đen, mùi giấy vở, tiếng phấn lách cách và giọng thầy cô trầm ấm, đủ để khiến một tâm hồn non nớt thấy an tâm.
Nó nhớ tất cả – đến đau.

Nó mơ mộng lắm, dù cuộc sống bây giờ không cho phép.
Vẫn hay mơ giữa giờ cho con bú.
Vẫn mong giữa đám đông ồn ã sẽ hiện ra một chiếc ghế đá quen.
Vẫn tin rằng nếu mình chịu khó trở lại trường, thì một phần trong trẻo năm nào sẽ trở về mà không cần mời gọi.
Nó biết mình mơ hồ.
Nó biết sẽ chẳng có gì giống với điều mình tưởng tượng.
Không ai dựng lại được năm mười lăm bằng tiệc tùng, áo dài đồng phục hay quà lưu niệm cả.
Nó biết chứ.
Nhưng nó vẫn đi.
Vì có những giấc mơ – dù biết không thật, vẫn muốn sống thử một lần.

Rồi nó thất vọng.
Không phải vì ai đó sai, mà vì mọi thứ quá… đúng với thực tại.
Thầy cô là khách mời.
Học trò cũ là người chi tiền, dọn dẹp, gánh vác chương trình.
Nhà trường – vô hình như một chiếc bóng.
Nó ngồi nhìn bảng chi phí, rồi im lặng.
Không phải vì tiếc tiền, mà vì thấy ký ức bị bày ra như một buổi tiệc đông người – mà lòng thì lạc lõng.

Nó tự hỏi:
Mình đang tìm gì vậy?
Chẳng phải mình đã biết từ đầu là tuổi 15 không thể tìm lại…
Mà vẫn cố chấp bước tới như một kẻ đi ngược chiều xe cộ, chỉ để được đi lại con đường xưa một lần – dù có thể chẳng ai còn đứng đó.

Bây giờ, nó không còn mong đợi nữa.
Nhưng vẫn sẽ đi.
Không phải vì hy vọng.
Mà vì không nỡ buông cái giấc mơ từng nuôi mình lớn.
Nó đi – không để gặp ai, mà để gặp lại điều gì đó từng rất đẹp, đang mờ đi – và nếu mình không giữ, sẽ mất hẳn.

Đi đâu tìm lại tuổi 15?
Có lẽ…
chỉ có thể tìm lại trong những người như nó –
những kẻ biết mơ là dại,
mà vẫn cứ mơ.

Một vùng quê đầy nắng gió. Một cô bé lớn lên giữa những tiếng cãi vã và nạt nộ. Cô từng nghĩ: dịu dàng là thứ chỉ có trê...
04/07/2025

Một vùng quê đầy nắng gió. Một cô bé lớn lên giữa những tiếng cãi vã và nạt nộ. Cô từng nghĩ: dịu dàng là thứ chỉ có trên phim, hoặc ở một nơi rất xa.

Cho đến một ngày, một gánh hát ghé qua.
Và một người phụ nữ xa lạ gọi cô hai tiếng: “Cưng ơi…”

Lần đầu tiên trong đời, cô bé thấy tim mình run lên vì một giọng nói.
Lần đầu tiên, cô tin:
➡️ Dịu dàng không phải là điều xa xỉ. Nó có thật.

👉 Đọc trọn vẹn Kỳ 8 – Khi lời dịu dàng đến từ một gánh hát tại đây:
📌 bit.ly/Ky8-loi-diu-dang



📂 Truyện dài “Tôi đã từng là đứa trẻ rất ngoan” được cập nhật mỗi tuần trong album này.
Mời bạn đọc từng kỳ, từ những lát cắt ký ức tưởng nhỏ nhoi… mà khẽ chạm vào đâu đó trong tim mình.

03/07/2025
Một ngày đẹp trời, tôi bị cái quần jean phản bội.Và tôi quyết định… phản công.Đây là câu chuyện hài mà… thật của một ngư...
03/07/2025

Một ngày đẹp trời, tôi bị cái quần jean phản bội.
Và tôi quyết định… phản công.

Đây là câu chuyện hài mà… thật của một người từng nghĩ “tập gym xong thì được ăn lẩu”.

💬 Xem full truyện trong bình luận nha.



TÔI ĐÃ TỪNG LÀ ĐỨA TRẺ RẤT NGOANCó những nỗi oan của trẻ con, người lớn không hề hay biết.Không phải đòn roi nào cũng đa...
02/07/2025

TÔI ĐÃ TỪNG LÀ ĐỨA TRẺ RẤT NGOAN
Có những nỗi oan của trẻ con, người lớn không hề hay biết.

Không phải đòn roi nào cũng đau. Đau nhất là khi mình cố gắng hết sức… mà vẫn không được tin.

Nhưng may thay, chỉ một nụ cười dịu lại… là lòng con sáng rỡ như trời sau mưa.
Kỳ 7 – Nỗi oan Thị Mầu và một nụ cười
Mũi thuốc hôm đó đau ê ẩm, chẳng thần kỳ như tôi tưởng. Tôi nằm bẹp mấy ngày liền, không đến lớp, không xuống bếp, không hái rau heo. Có lẽ đó là cách cơ thể tôi lên tiếng: “Cho tôi nghỉ ngơi chút đi.” Ừ thì nghỉ, vậy mà đầu óc vẫn quay như chong chóng, hết chuyện này tới chuyện kia, nhất là những lúc nhà không có ai. Làm tôi nhớ chuyện mình giữ nhà khi mới lên bốn.
Lúc ấy, tôi bé tẹo, tay chân tong teo, đầu chưa cao tới chốt cửa mà thích làm người lớn lắm. Mẹ đi làm định chở tôi theo nhưng tôi không chịu, bởi tôi sợ mẹ chở lúa, chở thêm tôi thì nặng thêm nữa. Rồi mẹ dặn:
– Ở nhà đừng mở cửa cho ai hết nghen con!
Tôi gật đầu cái rụp, rồi kéo cái đẩu gỗ ra ngồi chắn ngay cửa. Không mở, không nhúc nhích – chẳng khác gì chú chó con giữ cửa. Hễ thấy ai đi ngang qua cũng nghi nghi, y như mấy tập phim hoạt hình trinh thám Conan. Nghĩ lại thấy mình cũng dễ thương chứ bộ.
Đúng là sau cơn mưa, trời lại sáng. Tôi khỏe lại. Giờ không còn học lớp bồi dưỡng nữa nên buổi sáng thảnh thơi hơn. Mẹ dạo này cũng không uống thuốc nữa, trông mẹ có vẻ dịu hơn. Những ngày giông bão như áng mây đang chầm chậm bay qua, để lộ chút nắng.
Những ngày ấy không có đồ gì chơi, tụi con Ý cũng bo xì tôi từ lúc tôi học lớp chọn – như thể tôi với nó không cùng thế giới. Tôi chỉ còn chơi với mấy con vật nhỏ: heo con, gà con, chó con. Đứa nào cũng dễ thương muốn xỉu, nhất là bầy chó con mới đẻ. Ban đầu mắt nhắm tịt, rồi từ từ mở ra, long lanh như hai hạt cườm. Lông mềm như nhung, sờ đã tay lắm.
Tụi nó thấy tôi là vẫy đuôi, dúi đầu vô người tôi hít hít. Cái gì cũng liếm. Mẹ dặn:
– Đừng để chó liếm mặt, lâu nó lì, không nghe lời.
Vậy mà có né được đâu!
Nhưng khi tụi nó lớn lên, tôi lại chẳng thấy dễ thương nữa. Vẫn liếm, vẫn thân, nhưng ánh mắt tụi nó khác. Không còn long lanh tin tưởng, mà láo liên, lầm lì. Tôi hơi tiếc. Ước gì tụi nó cứ nhỏ hoài.
Gà con cũng vậy. Lúc bé, lông vàng óng, kêu chip chip nghe muốn cưng. Tôi bón tấm, tụi nó ăn rồi kêu mip mip như cảm ơn. Vậy mà khi lớn lên, con nào cũng hất hàm, nhìn tôi một cách cảnh giác, chẳng đứa nào nhận ra “ân nhân”. Đồ phản bội!
Tôi nghĩ… chắc mình cũng vậy. Tôi không còn nhỏ để được cưng. Có lẽ… cũng không còn đáng yêu nữa?
Tôi vẫn nhớ những ngày còn học mẫu giáo, lúc mẹ chưa sinh cu Tí, tối tối mẹ hay dắt tôi qua nhà ông Chín Ốm xem phim. Mẹ thì chăm chú xem, còn tôi thì cuộn tròn trong lòng mẹ, ngủ ngon lành, tay nắm hờ tà áo mẹ.
Tôi đang nghĩ ngợi thì nghe tiếng mẹ:
– Cu Tí đâu, lại mẹ tưng cái coi!
Nó lon ton chạy tới, nhào vô lòng mẹ, ngoan ngoãn, bé xíu. Nó quay sang nhìn tôi, ánh mắt lướt nhẹ qua như muốn nói: “Mẹ của em đó nha.”
Mẹ lục trong giỏ ra một bộ đồ mới – áo thun trắng, quần jean nhỏ xíu. Mẹ đưa tôi, bảo:
– Đi giặt đi, mai mặc cho em, mẹ chở em đi chơi.
Tôi cầm bộ đồ, cổ nghẹn lại. Tự nhiên muốn nói: “Mẹ ơi, lâu lắm rồi con chưa có bộ đồ mới nào…” Nhưng không dám. Tôi lặng lẽ quay đi. Sợ nếu quay lại thì nước mắt sẽ trào ra mất.
Tôi vừa giặt đồ cho em, vừa nuốt nghẹn vào trong. Tôi thầm tính toán, mình không dễ thương bằng em, không giỏi như anh Tư, chị Hai nên mẹ ít để ý đến. Chỉ còn cách học giỏi hơn. Phải ngoan hơn.
Tôi tin theo câu châm ngôn “có công mài sắt, có ngày nên kim” và miệt mài học. Vì đã bỏ lỡ cơ hội thi học sinh giỏi nên kỳ này tôi quyết tâm đứng đầu lớp như hai năm qua. Chỉ khó hơn là năm nay học lớp chọn, đứa nào cũng giỏi.
Sau học kỳ I, tôi mong chờ cô thông báo xếp hạng như mọi lần. Nhưng kỳ này lạ lắm – cô giáo chỉ nói:
– Vi được học sinh giỏi.
Vậy thôi. Không hạng mấy, không gì cả.
Bữa đó, mẹ chợ về hỏi, tôi trả lời đúng như vậy.
Mẹ im lặng một chút rồi… đi lấy cây roi.
Tôi chưa kịp hiểu gì thì cây roi đã quất vào chân, nóng rát.
– Mày học dốt, không được hạng nên che giấu hả?
Tôi vội thanh minh, giọng nghẹn lại:
– Con không biết! Con không nói dối mà!
Tôi vừa nói vừa khóc, vừa sợ vừa ấm ức. Nói rất nhiều lần là tôi không biết tại sao cô không nói hạng, mà tôi vẫn được học sinh giỏi. Nhưng dường như lời tôi không có căn cứ. Không ai tin một đứa con nít.
Mẹ dừng tay, nhưng vẫn nghiêm mặt. Có lẽ một chút lý trí trong mẹ còn giữ lại niềm hy vọng: con mình không đến nỗi tệ.
– Đi! Giờ mày dẫn tao tới nhà cô giáo hỏi cho ra lẽ.
Mẹ nhìn tôi, ánh mắt pha chút nghi ngờ, pha cả mong chờ.
Mày mà học dốt… khỏi ăn cơm luôn!
Tôi đi theo mẹ mà chân run như cầy sấy. Nhưng cái làm tôi sợ nhất không phải roi, mà là cái cảm giác bị oan.
May sao cô giáo có nhà. Nghe mẹ hỏi, cô cười:
– Giờ không xếp hạng nữa chị ơi, đổi cách đánh giá rồi. Nhưng nếu tính điểm thì… bé Vi vẫn đứng đầu lớp đó.
Trời ơi… lúc đó tôi nghe như có thiên thần thổi sáo bên tai. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu tủi thân như tan biến hết.
Trên đường về, tôi cười – nụ cười nở cạnh đôi mắt sưng húp. Ai nhìn chắc tưởng khùng, sẽ nói:
– Khóc mà cười, ăn mười bãi kít.
Nhưng tôi sao giấu nổi niềm vui đó?
Mẹ không nói gì thêm. Chỉ im lặng. Nhưng ánh mắt mẹ có gì đó… dịu lại. Dường như trong khoảnh khắc đó, mẹ đã nhìn thấy tôi – đứa con không bé bỏng để cưng, không đủ mạnh mẽ để phụ việc mẹ, nhưng lại là đứa chứa nhiều kỳ vọng, kỳ vọng viết tiếp giấc mơ học hành dang dở của bà
✍️Viết cùng Vian
1. Vian nghĩ:
Không phải đòn roi nào cũng đau bằng cảm giác bị hiểu lầm.
Có những đứa trẻ rất ngoan, rất cố gắng, chỉ mong được nhìn thấy – nhưng lại bị trách phạt vì cách người lớn yêu chưa đúng chỗ.
2. Theo các nhà tâm lý học:
Khi cha mẹ kỳ vọng cao nhưng thiếu kỹ năng lắng nghe và thấu hiểu, trẻ dễ rơi vào trạng thái lo âu, tự ti hoặc dằn vặt bản thân quá mức. Những tổn thương nhỏ từ lời nói, ánh mắt hay sự nghi ngờ… có thể theo con trẻ rất lâu.
Còn bạn thì sao?
Bạn đã bao giờ bị hiểu lầm, dù chỉ vì… học giỏi không đúng cách?
Bạn có từng chịu một “nỗi oan Thị Mầu” nào đó, mà chỉ muốn hét lên: “Con đâu có sai!”
Nếu muốn chia sẻ, tôi luôn ở đây để lắng nghe




TÔI ĐÃ TỪNG LÀ ĐỨA TRẺ RẤT NGOANKỳ 6.2 – Có thực mới vực được đạo“Trẻ con không cần phải hiểu chuyện,trẻ con cần được ăn...
30/06/2025

TÔI ĐÃ TỪNG LÀ ĐỨA TRẺ RẤT NGOAN
Kỳ 6.2 – Có thực mới vực được đạo

“Trẻ con không cần phải hiểu chuyện,
trẻ con cần được ăn no.”

Tôi không nhớ mình bắt đầu học cách gồng lên từ lúc nào. Chắc là khi mẹ không còn là mẹ. Chắc là khi ba không còn vui vẻ hát nghêu ngao ngoài hiên. Chắc là khi trong nhà không còn những bữa cơm đầm ấm, mà chỉ còn lại tiếng la mắng, tiếng chén bát vỡ vụn và ba đứa nhỏ ngồi im re không dám thở mạnh.
Tôi sớm biết nấu cơm, biết chà nồi, quét nhà, bồng em và học. Tôi học rất chăm phần vì thích, một phần vì sợ bị la, phần lớn vì tin rằng: nếu học thật giỏi, mẹ sẽ tự hào, mẹ sẽ thương tôi nhiều hơn.
Năm lớp Ba, trường xếp tôi học buổi chiều – một thay đổi nhỏ nhưng rất đáng kể. Tôi có thể làm hết việc nhà vào buổi sáng, rồi trưa ăn cơm xong mới đến trường. Nhưng rồi tôi được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi, và điều đó kéo tôi trở lại với những buổi học sáng – vừa háo hức vì tri thức mới, vừa thách thức vì cái bụng rỗng tuếch.
Nếu trước đây mẹ còn cho 200 đồng tiêu vặt, thì giờ đến vài đồng lẻ tôi cũng không có. Sáng nào đi ngang tiệm bánh mì cô Vân, tôi đều vô thức liếc nhìn. Tôi không thể không nhìn.
Có hôm, tôi gặp con Ngọc – nhỏ hơn tôi một lớp, là con ông chủ nhà máy gạo nơi mẹ tôi làm việc.
– Chị Vi, chị học bồi dưỡng hả? Chị giỏi quá! – nó cười tươi.
Tôi cười nhẹ.
Rồi nó rủ tôi cùng ghé mua bánh mì.
– Chị ăn không?
Tôi lúng túng, giấu nhẹm chuyện không có tiền. “Không…” – tôi đáp rất khẽ, nhỏ đến mức tưởng như không phát ra âm thanh.
Nó lấy trong túi ra tờ 1.000 đồng. Tôi sững lại. Trong đầu thoáng qua một cơn choáng váng – không phải vì đói, mà vì… kinh ngạc. Một đứa nhỏ như nó mà có tận 1.000 đồng, Có thể mua tận hai ổ! Trong khi nhiều bạn bè của tôi cũng chỉ được 500. Còn tôi – chẳng có gì cả.
Tôi đứng chết trân. Trong đầu vang lên tiếng hối thúc: “Đồng ý đi, nhanh lên”. Nhưng một cảm giác khác chặn tôi lại – vừa xấu hổ, vừa tự trọng. Tôi sợ con Ngọc sẽ cười, sẽ bảo: “Ủa học giỏi vậy mà không có tiền mua ổ bánh mì hả?”
Hằn sâu trong tôi là lời mẹ từng răn:
“Có đói cũng không được ăn chực, rõ chưa?”
Tôi tin. Tin một cách trẻ con. Như thể, nếu ai đó biết tôi không có tiền, thì tôi sẽ bị khinh thường.
Dù bụng trống trơn, tay chân bắt đầu run nhẹ… tôi cười, lắc đầu khẽ.
Rồi quay mặt vào trường, bước đi thật nhanh – như thể đang bỏ chạy khỏi một thứ cám dỗ vừa nhỏ bé, vừa rất lớn.
Tôi chỉ ước một ngày nào đó – tôi có thể cầm tờ 500 đồng đưa cho cô Vân và dõng dạt nói:
“Bán cho con ổ bánh mì.”
Tôi không biết ba mua vé số từ lúc nào, bằng cách nào. Chỉ thấy mấy tờ vé bị bỏ lại tuỳ tiện đâu đó. Có hôm tôi nhặt được cả xấp, vì chúng in hình đẹp nên tôi xâu lại thành cái quạt. Vừa quạt, tôi vừa ngồi thầm tính: nhiêu đây là bao nhiêu ổ bánh mì?
Tôi không hiểu tờ vé số ấy có gì hay mà ba bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua. Trong khi với tụi tôi, mỗi lần cần mua gì – từ cây bút, cuốn tập – ba đều trả lời qua loa
“Hỏi má mày ấy .”

Có một hôm, vừa đi hái rau heo về, tôi nghe mùi gì thơm nức rất lạ. Tôi háo hức chạy vào bếp, bụng nghĩ chắc bữa nay nhà có món gì ngon.
– Mùi gì thơm vậy Hai? – tôi hỏi.
– Sữa đậu nành đó – chị Hai đáp.
– Vậy hả, thơm quá! - Tôi nói như để thăm dò xem phần của tôi đâu.
– Cho con heo nái đó, mày.
Tôi chưng hửng.
Thì ra… heo còn được quan tâm tẩm bổ hơn tôi.
Chắc vì nó “làm ra tiền” hơn tôi.
Tôi miệt mài học, cố gắng gấp bội những ngày trước kia. Trong lòng thầm định: Khi nào thi đạt giải, mình sẽ khoe với mẹ. Chắc hẳn mẹ sẽ tự hào và sung sướng lắm.
Và đúng như mong đợi, tôi được chọn đi thi hai môn: Toán và Tiếng Việt.
Ngày thi càng lúc càng cận kề, cả đội và thầy cô đều gấp rút ôn luyện, tập trung cao độ để chuẩn bị cho “trận chiến” sắp tới.
Những ngày ấy, tôi học không ngơi nghỉ. Mỗi giờ ra chơi, tôi đều tranh thủ ngồi ôn lại bài hoặc giải thêm đề. Dường như trong tôi có một nguồn năng lượng kỳ lạ – thứ niềm tin rằng nếu nỗ lực đủ nhiều, mình sẽ được ghi nhận, sẽ được yêu thương.
Nhưng thể xác nhỏ bé không chống đỡ được mãi. Một sáng nọ, đang ngồi học, tôi bỗng thấy hoa mắt, người lảo đảo, hơi thở nặng nề. Tay chân bắt đầu run rẩy. Tôi cố bám vào mép bàn, cố gắng ngồi thẳng nhưng đầu óc như quay cuồng.
Thầy Cẩn – thầy hiệu phó và cũng là người trực tiếp phụ trách đội tuyển – nhìn tôi một lúc, rồi bước đến hỏi nhỏ:
– Con không khỏe à?
Tôi khẽ gật đầu, không nói được gì.
– Vậy con nghỉ một chút đi. Về nhà nghỉ ngơi sớm, mai học tiếp cũng chưa muộn.
Tôi cảm ơn thầy, đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi lớp. Trên đường về, thầy bất ngờ chạy xe theo và nói:
– Để thầy chở về cho, trời nắng rồi, con đi một mình sao nổi.
Tôi mừng rơn, ngồi sau xe mà vừa biết ơn vừa xấu hổ vì mình trở thành “trường hợp đặc biệt”. Đó là lần đầu tôi ngồi sau xe một người lớn không phải ba. Cái ấm từ yên xe sau lưng thầy… làm tôi vừa muốn khóc, vừa muốn cảm ơn mà không biết cảm ơn sao cho khỏi bị thương hại.

Tôi không nhớ rõ mình ngã bệnh từ khi nào. Có thể vì thiếu ăn. Có thể vì học quá sức.
Chỉ nhớ… gần ngày thi, người tôi bắt đầu bức rứt, uể oải. Rồi đêm trước ngày thi, tôi sốt. Nóng ran cả người. Sáng ra, mồ hôi đẫm gối, tôi không thể ngồi dậy. Vừa khóc, tôi vừa hỏi má:
– Có cách nào để con đi thi được không má?
Nhưng không có liều thuốc thần kỳ nào cả. Tôi không thể tham dự kỳ thi ấy – một kỳ thi vạn kỳ vọng. Bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu ước ao được tỏa sáng trước thầy cô, trước mẹ… đành bỏ lại.
Chiều hôm đó, mẹ mời y tá đến nhà chích thuốc cho tôi. Mũi tiêm đau đến nhức nhối. Tôi cắn răng không rên. Ba ghé đâu đó, mua về một ổ bánh mì.
Tôi ngước nhìn, nhận lấy.
Bánh mì vỏ giòn ruột mềm – đúng loại tôi từng mơ. Nhưng hôm ấy cổ họng tôi đắng nghét, bánh mì khô khốc, chẳng có mùi vị gì.
Dẫu vậy, hôm đó là một ngày hiếm hoi – tôi thấy mình được quan tâm. Không phải bằng lời yêu thương, mà bằng một mũi thuốc và ổ bánh mì. Một ngày mẹ không quát tháo, ba không lạnh lùng. Một ngày tôi không phải là “đứa nhỏ phải ngoan để sống sót”, mà là đứa con được chăm sóc, dù chỉ trong thoáng chốc.
Chỉ một ngày thôi, nhưng đủ để tôi giữ lại. Như thể giữa tuổi thơ gió bão, tôi từng ghé qua một mái hiên, có bàn tay ai đó kéo tôi lại, lau vội giọt mồ hôi và bảo: “Con nghỉ một lát đã”.
✍️Viết cùng Vian:
Có những đứa trẻ lớn lên trong thiếu thốn –
đến cả một ổ bánh mì cũng không dám nhận.
Không phải vì không thèm ăn,
mà vì sợ bị thương hại.
Sợ ánh mắt người ta biết mình thiếu.
Tâm lý học gọi đó là:
cơ chế phòng vệ ở trẻ em sống trong bất an kéo dài.
Chúng tự khóa nhu cầu để giữ lại chút lòng tự trọng cuối cùng.
Nếu bạn từng là đứa trẻ như thế –
đừng trách mình ngày đó đã từ chối được thương.
Bạn chỉ đang cố sống sót bằng cách duy nhất mình biết.
Vian mời bạn kể:
Đã bao giờ bạn được yêu thương, nhưng lại… không đón nhận kịp?

✍️


TÔI ĐÃ TỪNG LÀ ĐỨA TRẺ RẤT NGOANKỳ 6.1 – Khi mẹ không còn là mẹ“Một số người không rời bỏ ta, nhưng chính họ đã đổi thay...
28/06/2025

TÔI ĐÃ TỪNG LÀ ĐỨA TRẺ RẤT NGOAN
Kỳ 6.1 – Khi mẹ không còn là mẹ
“Một số người không rời bỏ ta, nhưng chính họ đã đổi thay khiến ta chẳng thể nào tìm thấy họ nữa.”
Tôi không biết mẹ đổi thay từ khi nào. Có lẽ là sau lần bệnh nặng trở về từ quỷ môn quan. Hay sau biến cố mất trắng vì chơi số đề – thứ mà mẹ bảo là “thử vận may”, là “gỡ gạc”, là “chuyện người lớn”. Tôi chỉ biết một ngày kia, người mẹ dịu dàng thuở nào biến mất. Thay vào đó là một người đàn bà luôn cau có, dễ nổi giận, la mắng không cần lý do, và thường xuyên trút cơn giận lên ba, lên con.
Ba mẹ đi suốt, nhưng cứ về nhà là lại cãi nhau. Những cuộc cãi vã mà tôi chẳng hiểu nội dung, chỉ nghe tiếng mẹ gào lên:
– Không có nước sông nước biển nào rửa sạch!
Như thể mẹ chịu oan ức gì đó rất lớn. Còn ba thì chỉ lí nhí vài câu không rõ nghĩa, rồi sau mỗi câu nói ấy là một tiếng chén bát vỡ loảng xoảng vang lên.
Trong tủ kiếng nhà tôi có bộ chén dĩa kiểu bóng loáng, loại hàng xịn made in China, mẹ trân quý đến mức chỉ dùng đãi khách. Vậy mà trong cơn giận, mẹ ném hết. Mỗi lần dọn những mảnh sành vỡ đem ra sau nhà, tôi thầm nghĩ nơi này là “nghĩa trang chén dĩa” – nơi tụi nó “yên nghỉ” khi chưa kịp góp phần vào mâm cơm thì đã vỡ vụn, nằm chỏng chơ. Tội nghiệp thay!
Có hôm mẹ hất đổ cả mâm cơm ra sân. Không khí trong nhà như nghẹt thở. Ba đứa con chẳng đứa nào dám thở mạnh. Tôi đã từng rất sợ ma, nhưng sau này tôi sợ mẹ hơn – sợ sự vô lý, giận dữ, lạnh lùng của mẹ khi không còn kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
Mẹ uống thuốc bắc bồi bổ hàng ngày. Đồ ăn cho mẹ lúc nào cũng tươm tất. Có bữa tôi đứng ở góc bếp nhìn sang, mùi gà rang muối thơm lừng – nhưng tôi chỉ dám nuốt nước miếng thầm nghĩ không tưởng tượng được nó ngon đếnmứcnào.
Tôi ngoan hết mức có thể. Tôi chăm chỉ cặm cụi chà nồi, quét nhà, nấu cơm, trông em – rồi học bài. Tôi không muốn làm mẹ phật lòng, không muốn mình trở thành cái cớ khiến mẹ giận dữ.
Một lần, tôi nhặt được dải vải trắng rơi đâu đó.
Vì tóc đã dài, tôi định hỏi mẹ xem có thể buộc tóc bằng dải vải ấy không.
Tôi chưa buộc, chỉ mới đưa lên hỏi – một cách cẩn thận.
Chưa kịp nói hết câu, mẹ đã tát tôi một cái như trời giáng.
Không một lời. Không một lý do.
Má tôi rát buốt. Nước mắt tự trào ra.
Tôi ôm mặt, sững người vài giây rồi bỏ chạy ra sân.
Lúc đó, may có dì Năm đang ghé chơi. Dì dịu giọng:
– Trẻ con biết gì đâu chị, có gì từ từ dạy nó…
Mẹ vẫn không nói gì.
Tôi không hiểu vì sao mẹ lại đánh tôi. Tôi làm gì sai?
Mãi sau này tôi mới biết:
Buộc vải trắng lên đầu là dấu hiệu của tang lễ.
Và trong mắt mẹ, tôi đã là đứa bất hiếu – khi dám “trù mẹ chết” dù vô tình.
Tôi chạm vào nỗi sợ về sinh tử mà mẹ không dám đối diện.
Một nỗi sợ không ai gọi tên, chỉ lặng lẽ hằn lên má tôi, rát bỏng.
Và rồi một ngày nọ, cô giáo thông báo tôi được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi – tim tôi như sáng rực lên giữa bầu trời u ám. Tôi đã làm được điều gì đó khiến thầy cô ghi nhận. Tôi không vô hình. Tôi không vô dụng.
Tuần ba buổi, tôi đi bộ đến trường vào buổi sáng để học bồi dưỡng. Dù trời còn nhá nhem sương, dù bụng réo lên vì đói, tôi vẫn háo hức lắm. Ở lớp, tôi được cô khen, được thầy chỉ bảo tận tình, được sống trong không khí dịu dàng và công bằng – điều mà tôi không có ở nhà.
Tôi thầm nghĩ nếu tôi học thật giỏi, mẹ sẽ tự hào và thương tôi nhiều hơn. Và hơn hết tôi ước mẹ sẽ trở lại là mẹ – người từng kể chuyện cổ tích cho tôi nghe dưới ánh đèn dầu, từng khe khẽ hát mỗi đêm trăng sáng khi ba đàn guitar bên hiên nhà. Tôi ước mẹ vẫn còn dịu dàng trong một góc nào đó, chỉ là tôi chưa tìm lại được
Viết cùng Vian
1. Vian nghĩ…
Không phải người lớn nào cũng có thể vượt qua tổn thương của chính họ. Mẹ tôi cũng thế. Mẹ từng là người hiền hậu, rồi trở nên dễ nổi nóng, vô lý. Tôi đã sợ hãi, đã khóc thầm, nhưng cũng đã hiểu rằng: không phải vì mẹ ghét tôi, mà vì mẹ không còn là chính mình nữa.
Nếu bạn cũng từng thấy người thân đổi thay, hãy thử nhìn lại: có khi họ cũng từng là một đứa trẻ rất ngoan, chỉ là lớn lên theo cách khốn khó mà thôi.
2. Theo các nhà tâm lý học…
Khi một người phụ nữ trải qua cú sốc lớn, kèm theo áp lực kinh tế, sinh con, kiệt sức và trầm cảm, họ có thể rơi vào trạng thái biến đổi cảm xúc – còn gọi là rối loạn điều hòa cảm xúc hậu sang chấn (PTSD/PPD). Những thay đổi ấy không dễ nhìn ra, nhưng luôn để lại ảnh hưởng lên cả gia đình.
3. Còn bạn thì sao?
Bạn có từng chứng kiến người thân thay đổi đến mức không nhận ra? Bạn đã đối mặt ra sao – chạy trốn, phản kháng hay im lặng chịu đựng như tôi? Nếu muốn kể, tôi luôn ở đây, lắng nghe bạn.





Có khi mẹ giận, con đâu hiểuChén bát vỡ rồi… có dán được không?Mâm cơm đổ úp, lòng con rỗngVẫn mơ hoài: mẹ nói “đừng lo”...
27/06/2025

Có khi mẹ giận, con đâu hiểu
Chén bát vỡ rồi… có dán được không?
Mâm cơm đổ úp, lòng con rỗng
Vẫn mơ hoài: mẹ nói “đừng lo”.




Sáng mai, nếu bạn có đôi phút chậm lại, ghé Vian đọc tiếp câu chuyện.
Về một chiếc chén… và cả những điều bên trong.

Có những nỗi buồn tuổi thơ chẳng ai hay, mà mình thì nhớ hoài không quên.Nếu bạn từng tổn thương, từng sợ hãi, từng chỉ ...
27/06/2025

Có những nỗi buồn tuổi thơ chẳng ai hay, mà mình thì nhớ hoài không quên.
Nếu bạn từng tổn thương, từng sợ hãi, từng chỉ mong được thương…
Biết đâu, vài dòng ký ức này sẽ khẽ chạm vào tim bạn.

Address

TRẦN KHÁNH DƯ, TX ĐÔNG HOÀ, PHÚ YÊN
Tuy Hòa

Opening Hours

Monday 09:00 - 22:00
Tuesday 09:00 - 21:00
Wednesday 09:00 - 21:00
Thursday 09:00 - 21:00
Friday 09:00 - 21:00
Saturday 09:00 - 21:00
Sunday 09:00 - 21:00

Telephone

+84914366687

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Viết cùng Vian posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share