
17/07/2025
60.
Thu Linh đích thân đi ra nơi đóng trại quân Gia Lâm, ròng rã đi hơn một ngày đêm thì tới, đoạn đứng trên mỏm núi cao nhìn xuống dưới, thấy doanh trại san sát, núp dưới cây rừng, có rào giới nghiêm. Linh nhìn thấy các trại xếp đặt có vẻ cũng chưa được đúng phép cho lắm, đoạn lặng thật lâu trên núi chờ thì thấy hết canh mới có điếm gác thay người, mà cũng không được mau lẹ cho lắm, xem chừng Trịnh tướng quân nói đúng, kẻ thù còn đang đi thăm dò, thật là không phòng bị.
Mấy ngày ấy vào mùa mưa trên Gia Lâm, gió rít mưa gào cả đêm, Thu Linh cứ lặng đứng trên đỉnh núi như thế nghe ngóng quan sát, xong xuôi thì ngầm gọi Tiểu Thử tới. Tiểu Thử bảo rằng:
- Quả là chủ nhân chúng không có ở đây, quân sĩ đi lâu xa vợ con, mỗi đêm chúng em đều vào hầu hạ, bọn chúng đã quen mùi rồi.
Linh cười bảo:
- Chúng không biết lần này đi đánh hồ ly sao?
Tiểu Thử đáp:
- Chắc chúng nghĩ đánh người Mường là chính, mà có nghĩ ra được thì đêm hôm ở núi rừng, mưa gió tơi bời thế này, bên chén rượu nóng có mỹ nữ vui thú bên cạnh, thì biết được gì nữa.
Mấy con hồ ly đều cười ầm lên.
Đoạn Tiểu Thử nói lại được cho Linh nghe hết đường đi lối tắt vào trại lính, rồi bảo:
- Em nghe ngóng được Vu Đạt đi về Thiện Tài, mấy ngày nữa mới về đây, có khi là đi xin viện binh đấy, mau mau báo cho Trang tướng quân dốc sức đánh nó thì được sớm, khi chúng nó về tới đây là khó hơn.
Linh im không nói gì.
Kế đêm hôm sau Linh ăn mặc lả lướt, thoa son tô phấn, mắt lúng liếng xinh đẹp, trông như tiên nữ giáng thế. Tiểu Thử đem rượu vào trong trướng đã quen, đêm ấy dẫn Linh cùng vài con hồ nữa vào mua bán dâm trong trại cho quân lính, không có ai nghi ngờ gì.
Tiểu Thử trỏ vào một trại lớn, nói:
- Kia là trại của viên tướng tên là Hắc Manh mà em kể đó. Người này lĩnh quản hơn bốn đội (khoảng gần tám trăm quân), là một kẻ vũ dũng khét tiếng, có sức khỏe phi thường, cũng nắm được nhiều việc nhưng mà nghiện rượu, mê gái, ưa nịnh. nếu khéo léo có thể nên việc đấy.
Thu Linh gật đầu đáp:
- Được.
Thế rồi bọn hồ chia ra đi tiếp rượu các trại, riêng Linh thì bỏ vài đồng bạc ra lót tay cho thằng mối (là kẻ dẫn khách điếm đến cho bọn tướng sĩ), Tiểu Thử đem Linh cùng đến trại đội trưởng. Viên tướng trong trại là Hắc Manh mới nhìn thấy Thu Linh và Tiểu Thử bước vào thì hai mắt sáng rực, cười nói:
- Ở đâu ra thế kia?
Tên mối đáp:
- Thưa tướng quân, mới đến hầu lần đầu. Hôm trước tướng quân nói muốn hai người, nên con này dẫn bạn tới.
Linh đưa mắt lấm lét sợ sệt nhìn ngó liếc quanh, Tiểu Thử giật mạnh vạt áo, nghiến răng trừng mắt quát Thu Linh:
- Trong trại quân không được nhìn quanh quất. Bị nghi là gián điệp thì chết đó.
Linh rúm người lại, mắt sợ lộ rõ nhìn viên tướng, đầu hơi cúi.
Lời quát cố tỏ ra cho nhỏ tiếng nhắc riêng, nhưng lại vừa đủ to cho viên tướng nghe được, hắn phá lên cười nói:
- Đúng là mới đến lần đầu thật, rất là khờ khạo. Ta rất thích non tơ như thế, hôm nay một người là được rồi.
Nói đoạn đuổi Tiểu Thử ra ngoài, Linh bối rối sợ hãi thì tên mối đã đẩy vào trong, rồi trừng mắt nhìn. Tiểu Thử lưu luyến chốc nhát, viên tướng ném xuống đất cho mấy quan tiền, Tiểu Thử lưỡng lự cầm nhặt lấy, gật đầu với Thu Linh rồi lui ra ngoài. Thu Linh còn đang lóng ngóng chưa biết thế nào thì tên mối lại xô về phía Hắc Manh, rồi vội đi lùi bước ra.
Linh loạng choạng muốn ngã, Hắc Manh vươn tay ra đỡ lấy. Bàn tay con nhà võ to chắc như gọng kìm, xiết lấy mông Thu Linh, rồi ghì vào người thô bạo. Người Linh run lẩy bẩy nói:
- Để em hầu rượu tướng quân. Việc chăn gối chưa thử qua bao giờ, xin hãy nhẹ tay.
Hắc Manh đáp:
- Được, đêm hãy còn dài.
Rồi cười thống khoái, đoạn ngửa người ra thụ hưởng. Linh đem rượu nóng đã hâm ra rót mời, xong đoạn múa hát làm vui, Hắc Manh rất thích cô kĩ nữ đa tài nghệ, mắt cứ nhìn Thu Linh không rời. Linh múa điệu thiên nga chầu sơn, lại múa điệu phượng hoàng ngoạn thủy, váy áo thướt tha, tay chân mềm mại, Hắc Manh nhao lên muốn ôm lấy mấy lần mà linh khéo léo vờn ra, lại múa hát khúc uyên ương.
Kế rồi bước lại nơi giàn khí cụ, mắt đảo đưa các món nào sáo, nào đàn. Hắc Manh hỏi:
- Xứ Thổ Chu khỉ ho cò gáy, chỉ toàn Mán Mường, lại có người đa nghệ thế sao? Nàng chơi được thứ gì?
Linh đáp:
- Thứ gì thiếp cũng chơi đôi chút được.
Manh bảo:
- Ta thích tiếng đàn cầm, nàng hãy chơi một khúc tùy ý. Nếu chơi vừa ý ta, sẽ thưởng lớn nhiều bạc, không còn phải lo cơm gạo.
Linh tùy ý lấy cây đàn cầm, tiếng đàn cầm vang lên, đoạn chương đầu thì cung thanh thì cao vút như tiếng trẻ thơ ấu gọi đòi bầu sữa mẹ, đoạn chương sau càng lúc thì càng trầm, cung trầm xuống ỉ ôi như điệu nước non trầm hùng mà đau buồn khôn tả. Tiếng đờn nghe lúc thì thiết tha, lúc lại sởn g*i ốc. Hắc Manh ngây người lắng nghe, rượu uống liên tục, có lúc cũng rơi nước mắt theo tiếng đàn đấy. Rồi bất giác hỏi:
- Hay quá, là khúc nhạc gì?
Thu Linh nói:
- Khúc này gọi là “Vong quốc ca”, chính em đã viết ra đấy.
Manh hỏi:
- Cớ sao là “vong quốc”?
Thu Linh chợt thảng thốt giật mình như nhớ ra điều gì, quăng đàn xuống đất, rồi chạy vội lại trước trướng rút thanh kiếm đeo bao trên giáp trụ Manh để trên giá, toan đâm cổ. Manh lao vụt xuống nhanh như con cắt, giật lấy thanh kiếm ném đi, Thu Linh quỳ mọp xuống khóc, nói:
- Trong lúc ngẫu hứng tùy ý làm mà không nghĩ, nói ra sợ phải tội, nên tự tìm đường chết thì hơn.
Manh ôm lấy vỗ về, bảo:
- Ta đã bảo đàn hay thưởng lớn, thưởng vẫn chưa ban, sao lại trách tội? Nàng cứ nói đi!
Thu Linh rấm rứt nước mắt thưa:
- Bọn kĩ nữ rẻ tiền hầu hạ quân lính mà có kẻ tinh thông âm luật viết ra được ca từ sắc bén da diết sao? Tài nghệ này mà phải đi làm kĩ nữ sao?
Manh nói:
- Đúng là thế!
Linh lại khóc đáp:
- Bởi thiếp là tiểu thư con nhà thế gia, mấy năm nay binh lửa triền miên, quan đại nhân họ Lục ở trên cao không thấu cảnh dân tình, cứ sai tướng mạnh đến đánh nhau liên miên ở đất này, khiến cho nạn gươm giáo không dứt, giặc Mường bị dẹp là phúc lớn của nước nhà, nhưng mà giáo gươm không mắt, khó trách có người thường dân cuốn theo mà chết. Năm ngoái Lục Báo công tử dẫn quân chinh phạt xuống đây, cha mẹ thiếp đều chết vì nạn binh đao cả rồi, nhà cửa làng mạc đều thành bình địa, thiếp bị quân lính hiếp đáp, mới phải vùi thân vào chốn nhà chứa đấy. Bởi ai oán mà tự viết ra bài ‘vong quốc ca”, biết nói ra phải tội, nhưng nghĩ đến cha mẹ, vậy đành chết.
Nói rồi lại cố sức giằng lấy thanh kiếm. Hắc Manh ôm ghì Thu Linh vào lòng, vứt kiếm đi, rồi nói:
- Ta có thể hiểu được. Lục Báo là kẻ con nhà có quyền, nó cậy cha nó là đại thần nên mới được giữ chức thống soái chứ có tài cán gì? Nó chỉ hiếu sát, không biết ngăn chặn quân lính giết càn. Chứ nếu là ta làm thống soái, thì làm gì mà dân bị chịu khổ lây như thế?
Linh thấy Hắc Manh có vẻ không phục lắm, lại hỏi:
- Năm nay vị ấy lại đến chăng?
Manh đáp:
- Lần này là Vu Đạt.
Linh hỏi:
- Vị ấy có hung dữ như vị kia không? Nhà thiếp chẳng còn người nào để cho quân lính giết nữa đâu, chỉ còn mạng liễu này thôi.
Manh nói:
- Bọn công tử con nhà quyền quý với nhau nên tranh tài nhau đấy, xem chiến trường là trò chơi đánh đố, chứ đều một lũ trẻ ranh vắt mũi chưa sạch.
Linh khoác tay vào cổ Hắc Manh, vuốt ve bộ râu rậm, tay lại dâng lên rượu, nói:
- Quan thống soái họ Vu, mà quan đại thần họ Lục, sao lại là công tử quyền quý cùng nhà được?
Manh uống một hơi cạn, rồi bảo:
- Quan cậu là người minh trí, vậy mà càng già càng lẩn thẩn, lại đi tin chuyện quỷ thần. Vu Đạt là con người bạn cũ đã chết, bởi vậy mà nhận nuôi về rồi bổ cho làm tướng, lại truyền trong ba quân là trước khi ra trận có thần nhân hiện về nói phò trợ cho Vu Đạt, nên để hắn cầm quân.
Thần nhân hiện về, chắc là Vu Chấn. Nhưng nhớ hồi xưa gặp nhau, Chấn còn sống thân phận nghèo hèn, còn phải bị bức bách đánh đập gần chết, phải nương nhờ bà lão ăn xin hàng xóm cho cháo cầm hơi, làm sao mà lại quen biết làm bạn cũ với Lục Nghị được? Còn việc thần nhân hiện về, là do Vu Chấn ngầm về mách, rồi Lục Nghị nhân đó phao lên trong quân để thêm thanh thế mà thôi…
Thu Linh ngẫm nghĩ, rồi bảo:
- Hai công tử ấy ghét nhau lắm sao?
Manh gật đầu, Linh liền rót rượu cho tới tấp, rồi nói:
- Ngài mới thực có khí chất bậc đại thần tướng, lại hết sức biết thương dân, kể mà ngài tiếp quản đất này, thì bách dân được nhờ cậy. Chắc là trong nhà họ Lục, chỉ có ngài là có thần võ.
Hắc Manh nói:
- Bậc đại tướng trong Lục gia phải kể đến Triệu lão tướng quân Triệu Chân, ta chỉ là học trò.
- Triệu tướng quân giờ ở đâu?
Manh nói:
- Vị ấy xuất thân làm cướp, ngày còn hàn vi lỡ đắc tội với bên nhà vợ của Lục gia, cắt mũi chị vợ Lục gia là Tô Như Cơ, Như Cơ lại là dâu nhà tướng quân họ Phạn, về sau họ cứ đến làm khó dễ mãi, lão tướng quân sợ gây vạ đến nhà chủ nên tự bỏ ra vùng Hương Xuân làm nông rồi, thật đáng tiếc.
Nói rồi chép miệng thở dài.
Thu Linh âu yếm trườn lên, bảo:
- Vậy thì giờ ngài là nhất đẳng tướng quân còn gì.
Hắc Manh nghe lời ngọt ngào ấy vui lòng lắm, quẳng cây đàn cầm sang bên, kế xé đồ Thu Linh ra, bế nàng lên giường. Thu Linh cầm vò rượu đổ lên người, mùi rượu thơm hòa với mùi da thịt thơm tho khiến người ta đê mê ngây ngất, Hắc Manh vồ lấy thân thể Thu Linh mà liếm láp hơi rượu, liền dính phải yêu thuật say ngà, đê mê khoái lạc. Linh biết nhiều trò trên giường, yêu chiều đến từng lỗ chân lông, không trò gì bẩn thỉu mà không làm cho đàn ông, khiến Hắc Manh một đêm biết thế nào là cõi thiên thai nhân thế, đoạn cứ chuốc rượu, rồi hỏi việc quân cơ, lại hỏi việc riêng trong Lục gia, hỏi gì, đều được nói đó.