Báo Tin Nóng Nhất 24h

Báo Tin Nóng Nhất 24h Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Báo Tin Nóng Nhất 24h, Newspaper, 1222, Vinh Yen.

(fuII) Tôi làm cho Diêm Khắc giận.Dỗ thế nào anh ấy cũng không nguôi.Ngay cả khi tôi khó chịu trong người, anh cũng chẳn...
26/09/2025

(fuII) Tôi làm cho Diêm Khắc giận.

Dỗ thế nào anh ấy cũng không nguôi.

Ngay cả khi tôi khó chịu trong người, anh cũng chẳng còn lo lắng như trước nữa.

Xuống tàu,

tôi gọi điện cho anh:

“Anh, em đến Hải Thị để khám t ,im, anh có thể đưa em đi b ,ệnh v ,iện không?”

Diêm Khắc nghiêm giọng:

“B ,ệnh t ,im của em sớm khỏi rồi.

Diêm Nhạc Đồng, đừng có giả vờ đáng thương nữa!”

Ng ,ực tôi đ ,au thắt lại.

Tôi nhỏ giọng:

“Chỉ là đi tái khám thôi.”

Anh bật cười lạnh:

“Được, vậy cứ đợi đi.”

Tôi ngoan ngoãn ngồi ở một góc nhà ga, chờ rất lâu.

Cho đến khi nhịp t ,im dần dần ngừng hẳn…

Diêm Khắc vẫn không đến.

01

Trước khi nhắm mắt,

tôi không ngờ mình lại ra đi vội vã như thế,

ch ,et trong phòng chờ đông đúc của ga tàu.

Lúc đó tôi chỉ thấy rất buồn ngủ,

nghĩ rằng chợp mắt một lát thôi.

Chợp mắt một lát, là có thể gặp được Diêm Khắc rồi.

Tôi tưởng tượng anh đứng trước mặt mình, hung dữ chất vấn vì sao tôi không ngoan ngoãn ở nhà, lại chạy đến Hải Thị gây chuyện.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, trong đầu bịa ra một lý do hợp lý để cầu xin anh đưa mình đến b ,ệnh v ,iện:

bởi vì từ trước đến nay lần nào đi khám cũng là anh trai đưa đi;

bởi vì thông tin đăng ký đều nằm trong điện thoại của anh;

bởi vì nếu bác sĩ hỏi đến chuyện ph ,ẫu th ,uật t ,im năm xưa, anh sẽ nắm rõ hơn tôi.

Ừ, chính là vậy.

Dù sao cũng không phải vì tôi quá nhớ anh.

Không phải đâu.

Nhưng khi tôi mở mắt lần nữa, lại thấy th ,ân th ,ể của chính mình vẫn ngồi ở góc phòng chờ ồn ào, chen chúc.

Tôi nghiêng đầu, dựa vào bức tường, hàng mi ngoan ngoãn rũ xuống, bất động.

Như thể vẫn đang yên lặng ngủ.

Điện thoại bỗng rung lên, rơi khỏi tay xuống đất.

Tôi theo phản xạ cúi xuống nhặt,

nhưng chỉ chụp được một nắm hư không.

Nhìn ngón tay trong suốt mờ ảo,

tôi mới chậm rãi nhận ra

thì ra mình đã ch ,et rồi.

Ch ,et lặng lẽ,

giữa phòng chờ ồn ào chật chội.

Ch ,et trong khoảng thời gian chờ Diêm Khắc đến đón.

Màn hình điện thoại sáng lên,

là tin nhắn anh gửi cách đó một phút:

【Còn đợi à?】

【Vậy chứng minh em hoàn toàn không khó chịu gì cả.】

【Diêm Nhạc Đồng, em lại nói dối.】

Không có.

Tôi câm lặng đáp lại: Em thật sự khó chịu mà.

Tôi mắc b ,ệnh t ,im bẩm sinh,

S ,áu tuổi đã được ph ,ẫu th ,uật ch ,ữa khỏi.

Nhưng từ ba tháng trước,

tôi lại thường xuyên thấy tức ng ,ực, thỉnh thoảng còn xuất hiện t ,ím t ,ái thiếu o x y.

Nếu là trước khi chuyện kia xảy ra,

Diêm Khắc nhất định sẽ lo lắng vô cùng,

vội vàng đưa tôi đi kh ,ám ngay.

Thế nhưng,

sau đó anh không bao giờ chịu tin tôi nữa.

Anh chắc chắn rằng tôi là kẻ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.

Bởi từ nhỏ sức khỏe tôi đã yếu,

Diêm Khắc từ khi mới mười mấy tuổi đã như một phụ huynh nghiêm khắc, chín chắn.

Anh lo tôi bị thương, sợ tôi nhiễm lạnh.

Ngay cả độ dày quần áo khi tôi ra ngoài, hay nhiệt độ điều hòa trong phòng, anh đều phải quản chặt.

Chỉ cần tôi ho khẽ, nhíu mày một cái,

Diêm Khắc cũng sẽ vô cùng căng thẳng.

Tôi quen được anh quan tâm chăm sóc, dần trở nên ỷ lại, được nuông chiều h ,ư h ,ỏng.

Tôi thường bám lấy anh, ngang ngược nói:

“Sau này em sẽ không kết hôn nữa.”

Rồi ôm chặt lấy eo anh, xiết chặt, cảnh cáo:

“Anh cũng không được lấy vợ.

Anh phải mãi mãi ở bên em!”

Diêm Khắc chỉ cười, nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu tôi.

Không hề hung dữ, chỉ khẽ nói:

“Ng ,ốc ngh ,ếch.”

Sợ tôi tức giận, anh nhanh chóng dỗ thêm:

“Chờ em lấy chồng rồi anh mới cưới, được chưa?”

Tôi không đáp, chỉ ngẩng mặt lên, lặng lẽ nhìn anh thật lâu.

Một nửa hy vọng thời gian ấy mãi mãi không dừng lại, một nửa lại mong có chút đổi thay.

Rồi thật sự đã thay đổi,

nhưng chẳng phải theo cách tôi mong muốn.

Sớm biết vậy, lúc ấy tôi đã nhìn anh nhiều thêm một chút.

Giờ ngắm nhìn th ,i th ,ể mình, tôi chợt nghĩ như thế.

Lần cuối cùng, cũng chẳng thể gặp được.

Bao nhiêu người lướt qua trước mặt tôi, nhưng chẳng ai để ý,

dù sao thì ngủ gục trong phòng chờ cũng là chuyện quá đỗi bình thường.

Nghĩ vậy, tôi nhìn thấy một đôi tay nhỏ nhặt chiếc điện thoại trên đất lên…

[FULL] Khi Phó Kinh Hàn yêu tôi nhất.Vì cưới tôi, anh ấy từng cãi lời cha mẹ, bị đ/á/n/h g/ã/y bảy chiếc xương sườn.Thế ...
26/09/2025

[FULL] Khi Phó Kinh Hàn yêu tôi nhất.

Vì cưới tôi, anh ấy từng cãi lời cha mẹ, bị đ/á/n/h g/ã/y bảy chiếc xương sườn.

Thế nhưng đến năm thứ tám sau hôn nhân, chim hoàng yến của anh mang thai, anh dùng cả bầu trời máy bay không người lái để tỏ tình với cô ta.

Tôi dùng sóng gây nhiễu điện tử phá hủy toàn bộ máy bay không người lái, sau đó đề nghị ly hôn.

“Giận à?” – anh gọi điện dỗ dành tôi, giọng lười nhác.

“Cô ấy còn nhỏ, anh dỗ cô ấy thôi, em đừng để bụng.”

Thấy tôi nghiêm túc, anh im lặng mấy giây:

“Vân Thư, anh không thể ly hôn.”

“Anh từng nói rồi, chúng ta còn dây dưa đến ch/ế/t, chỉ khi ch//ết mới kết thúc.”

Tôi bật cười, quay đầu ra lệnh b//ắ/t c//ó/c chim hoàng yến mà anh nâng niu trên đầu ngón tay.

Đã vậy thì, giữa chúng ta từ nay chỉ còn là ngươi ch/ế/t ta sống.

1

Cuồng phong cuộn sóng dữ dội đập vào mạn thuyền “Kinh Vân”.
Tôi đứng trên boong, gió biển hất tung mái tóc, mùi mặn nồng ập đến.

Từ xa, tiếng trực thăng gầm rít, ánh đèn pha chói lóa chiếu thẳng lên người tôi.

Tôi nheo mắt, nhìn Phó Kinh Hàn thoăn thoắt nhảy xuống từ thang dây.

“Cố Vân Thư.” – giọng anh trầm thấp, nén giận, “Người đâu?”

Tôi khẽ cười, nhấp một ngụm whisky, ánh mắt dừng trên vết sẹo nơi chân mày anh.

“Gấp thế à? Không định hỏi thăm tình hình tôi trước sao?”

“Đừng đùa với lửa.” – anh tiến thêm một bước, đôi mắt từng chan chứa tình yêu giờ chỉ còn lửa giận ngùn ngụt và sự căm ghét lạnh lùng.

“Nếu Vãn Ngâm và đứa con trong bụng cô ấy có mảy may tổn hại, tôi sẽ ch//ô/n cùng em!”

Tôi đặt ly rượu xuống, bước tới lan can, chỉ tay xuống dưới.

Một chiếc lồng lặn đặc chế đang bị cánh tay máy treo lơ lửng bên mạn thuyền, dưới kia là biển đen kịt cuộn sóng.

Một người phụ nữ mang váy trắng, bụng bầu rõ rệt, bị nhốt trong đó. Nước biển đã dâng đến bắp chân cô ta.

“Nhiệt độ nước hiện giờ khoảng mười lăm độ.” – tôi bình thản.

“Mỗi giờ giảm hai độ. Đến sáng, cô ta sẽ hạ thân nhiệt, bắt đầu lơ mơ. Tất nhiên, trừ khi cá mập ngửi thấy mùi m/á//u tìm tới trước.”

Sắc mặt Phó Kinh Hàn chợt biến đổi.

Anh lao đến mạn thuyền nhìn xuống.

Giang Vãn Ngâm thấy anh, liều mạng đập lồng, tiếng khóc kêu cứu bị sóng biển nuốt chửng.

“Cố Vân Thư! Cô điên rồi!” – anh xoay người, bóp chặt lấy cánh tay tôi, sức mạnh đủ nghiền nát xương. “Lập tức kéo cô ấy lên!”

Tôi lạnh lùng hất ra:

“Tám năm trước, vì cưới tôi, anh từng cãi lời cha mẹ, vì cái chai /đậ/p vào chân mày này mà suýt mù một mắt. Giờ, anh lại vì một người đàn bà khác mà hung dữ với tôi sao?”

Ánh mắt anh thoáng lay động, nhưng rất nhanh lại kiên quyết:

“Đó là chuyện đã qua.”

“Phải, qua rồi.”

Tôi đi đến bàn điều khiển, ngón tay ấn nhẹ một nút.

Lồng sắt hạ xuống thêm vài phân, sóng bắn lên mặt Giang Vãn Ngâm, khiến cô ta hét toáng đầy sợ hãi.

“Chỉ cần tôi ấn hết nút, lồng sẽ chìm thẳng xuống đáy. Anh đoán xem, cô ta nín thở được bao lâu?”

“Nhiệt độ nước thấp như thế này, cá mập rất thích…” – giọng tôi bình thản như bàn chuyện thời tiết, “đặc biệt là khi… ngửi thấy mùi m/á//u.”

Tôi ấn thêm một nút khác.

Một túi chất lỏng đỏ sẫm vỡ ra, nhỏ xuống người Giang Vãn Ngâm và làn nước quanh đó.

“Không! Đừng! Kinh Hàn! Cứu em! Cứu con của chúng ta!”

Tiếng khóc của Giang Vãn Ngâm xé ruột xé gan trong gió bão.

Tôi khẽ cười lắc đầu:

“Ban đầu tôi định dùng m/á/u con trai anh… nhưng nghĩ lại, vẫn nên để anh tận mắt thấy m/á/u mủ ruột rà mình ch/ế/t đi, mới đáng.”

Mặt Phó Kinh Hàn xanh mét. Anh lao về phía tôi, định giành điều khiển.

Nhưng tôi nhanh hơn, rút dao kề vào sợi dây an toàn nối với lồng.

“Thêm một bước nữa, tôi cắt ngay.”

“Anh đoán xem, cái lồng này chịu nổi mấy cú húc của cá mập?”

Anh buộc phải dừng lại, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Ánh mắt nhìn tôi như muốn xé xác tôi ra từng mảnh.

“Vân Thư, đừng như vậy.”

Anh hít sâu, cố hạ giọng:

“Chúng ta có thể nói chuyện. Em muốn gì? Tiền? Cổ phần công ty? Anh đều cho em.”

Mưa bắt đầu trút xuống, hạt to nện rát da thịt.

Tôi bật cười: “Anh còn nhớ không? Lần đầu chúng ta gặp nhau, cũng là một đêm mưa như thế này.”

Trong cơn mưa năm mười bảy tuổi, máu chảy ròng ròng trên mu bàn tay anh, anh nắm chặt tay tôi chạy điên cuồng.

Sau lưng là tiếng gào giận dữ của người cha say rượu cùng ánh đèn mờ mịt.
Anh mỉm cười trấn an: “Đừng sợ, nắm lấy anh, anh đưa em đi.”

Tôi coi anh là ánh sáng trong đêm.

Chạy về phía anh mới biết, đó chỉ là một tàn thuốc vứt đi.

Thế nhưng lại khiến tôi bỏng rát cả bàn tay.

Phó Kinh Hàn im lặng.

“Nói đi chứ!” – tôi bất ngờ gào lên – “Anh không phải giỏi dỗ dành cô ta lắm sao? Sao không dỗ tôi đi!”

Tôi mở màn hình, chiếu cảnh quay trong lồng.

Giang Vãn Ngâm run rẩy, nước đã ngập đến thắt lưng.

Đồng tử Phó Kinh Hàn co rút:

“Cố Vân Thư! Rốt cuộc em muốn gì?”

2

Tôi rút từ túi áo ra một tập tài liệu, ném xuống chân anh.

“Đơn ly hôn. Ký đi.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp:

“Vân Thư, chỉ vì chuyện này thôi sao? Anh nói rồi, anh sẽ không ly hôn với em—”

“Tôi muốn chính tay anh ký.” – tôi cắt ngang, rồi chỉ về bàn điều khiển –

“Ký xong, tôi thả cô ta, hai người cứ song hành bay cao. Còn nếu từ chối, thì xem thử cô ta có bơi được về bờ không.”

Một cơn sóng dữ nữa ập đến, thân thuyền rung lắc dữ dội.

Phó Kinh Hàn loạng choạng một bước, ánh mắt gấp gáp lia từ chiếc lồng dưới nước rồi trở lại khuôn mặt tôi.

“Em đã trở thành người mà anh không còn nhận ra.”

Anh khẽ nói, gần như thì thầm với chính mình.

Tôi cười.

“Ngày đó, khi viên đạn sượt qua thái dương anh, phản ứng đầu tiên của anh là lau sạch m/á/u, sợ tôi hoảng. Tôi bị b/ắ/t c/ó//c, anh tán gia bại sản chuộc tôi ra, còn nói rằng xứng đáng. Giờ thì anh che ô cho cô ta, còn chê tôi đứng trong mưa làm chướng mắt, đúng không?”

Mưa hòa cùng dòng nước chảy trên má, giống nước mắt nhưng chẳng phải nước mắt.

“Anh nói đi, Phó Kinh Hàn, rốt cuộc là ai đã trở thành người xa lạ trước?”

Anh sững người.

Môi hé mở nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Một tia chớp xé rách bầu trời, tiếng sấm nổ vang.
Trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, tôi thấy thoáng qua trong mắt anh có một nỗi đau chân thực, không giống diễn kịch.

Nhưng ngay giây tiếp theo, gương mặt anh lại trở về lạnh lùng cứng rắn.

“Chuyện đó đã là quá khứ rồi, Vân Thư. Con người ai mà chẳng thay đổi.”

Tiếng kêu cứu lại vang vọng từ dưới nước, mực nước đã dâng đến ngực Giang Vãn Ngâm, cô ta ngẩng đầu, thở dốc đầy khó nhọc.

Phó Kinh Hàn cúi xuống nhặt bản thỏa thuận ly hôn đã ướt sũng, rút bút từ túi áo trong vest ra, không buồn đọc điều khoản, ký vội tên mình, rồi ném trả lại cho tôi.

“Em vừa lòng chưa? Giờ có thể thả người rồi chứ?”

Tôi kiểm tra chữ ký, xác nhận không sai, gật đầu.

“Rất dứt khoát. Xem ra anh thật sự yêu cô ta.”

Nhìn tờ đơn đã có chữ ký, lòng tôi như bị nhấn chìm trong biển băng, chút hy vọng mong manh cuối cùng cũng hoàn toàn lụi tắt.

Anh ký mà không chút do dự, chẳng thèm phí thêm một giây trên người tôi.

“Vì cô ta, anh thật sự cái gì cũng làm được.”

Khóe môi tôi nhếch lên chua chát.

“Anh yêu cô ấy.”

Câu trả lời của Phó Kinh Hàn dứt khoát, như một lưỡi dao tẩm độc, đâm thẳng vào trái tim vốn đã rách nát của tôi.

“Cô ấy mang thai con anh. Cố Vân Thư, nhìn em bây giờ xem, chẳng khác gì một kẻ điên cuồng, ngoài việc h.à/n/h h//ạ người khác, em còn biết làm gì nữa?”

Từng chữ, từng câu, còn buốt lạnh hơn cả nước sâu nơi biển cả.

Tôi cười, cười đến mức nước mắt cũng rơi ra.

Đúng vậy, một kẻ điên.

Chẳng qua là anh từng bước dồn ép, biến tôi thành như thế.

[Full] Mẹ vợ bị ung thư phổi, cần tiền gấp.Để đề phòng vợ, tôi đã chuyển hết tiền cho mẹ ruột giữ.Ai ngờ mẹ tôi quá thiê...
26/09/2025

[Full] Mẹ vợ bị ung thư phổi, cần tiền gấp.

Để đề phòng vợ, tôi đã chuyển hết tiền cho mẹ ruột giữ.

Ai ngờ mẹ tôi quá thiên vị, đem hết tiền đưa cho chị gái.

Chị tôi thì yêu mù quáng, lại dâng tiền cho anh rể.

Anh rể thì ngoại tình, đem tiền chu cấp cho tiểu tam.

Tôi lo đến toát mồ hôi, ngày nào cũng theo chị đi bắt gian.

Không ngờ lại thấy vợ mình… nằm trong chăn với anh rể.

01

Tôi và Trương Đồng Đồng kết hôn đã 6 năm, tình cảm cũng không tệ.

Nhưng tình cảm là một chuyện, tiền bạc lại là chuyện khác!

Lúc này cô ấy đang gục đầu lên vai tôi, khóc đến mắt sưng đỏ, cả người run lên bần bật.

Tôi chỉ thấy phiền.

“Chồng ơi, em phải cứu mẹ em, em không thể mất mẹ được!”

Không thể mất sao? Sinh lão bệnh tử là lẽ thường của đời người.

Chẳng lẽ Diêm Vương còn phải thương lượng với em?

Huống hồ ung thư phổi thì có chữa được đâu, sớm muộn gì cũng tiền mất tật mang thôi.

Tôi định mở miệng khuyên cô ấy từ bỏ chữa trị.

Nhưng sau vài cái hít sâu, tôi vẫn nhịn được.

Tôi hiểu cách xử lý quan hệ vợ chồng.

Tôi đang đợi cô ấy mở lời, vì trong đầu tôi đã nghĩ sẵn phải từ chối thế nào rồi.

Quả nhiên, sau khi khóc đủ, cô ấy bình tĩnh lại.

Cô ấy bắt đầu hỏi tôi:

“Mẹ em phải phẫu thuật, có thể còn cần dùng thuốc điều trị đích nữa, khá đắt… nhà mình có thể xoay được bao nhiêu?”

02

Tôi cau mày, tỏ vẻ tiếc nuối, nói với cô ấy:

“Tình hình kinh tế bây giờ khó khăn, công ty còn chẳng phát được thưởng cuối năm… nhưng mẹ em bệnh thì mình cũng không thể không lo.”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy biết ơn và dựa dẫm.

Tôi đưa tờ giấy nợ giả cho cô ấy:

“Anh mượn được đồng nghiệp 2 triệu, đây là giấy nợ, em giữ kỹ, sau này kinh tế khá hơn rồi mình trả.”

Cô ấy chết lặng, nhìn chằm chằm vào giấy nợ, mãi không động đậy.

Thấy cô ấy không phản ứng, tôi bắt đầu khó chịu.

Thế là ít à? Mẹ cô bị bệnh thì dựa vào gì mà phải tiêu tiền của tôi?

Sếp tái hôn tôi cũng chỉ mừng có 2 triệu đấy!

Tôi đứng dậy, nói công ty có việc, tôi phải quay lại.

Quả nhiên, cô ấy sốt ruột níu lấy tay tôi:

“Chồng ơi, đừng đi mà… em muốn anh ở bên em lúc này.”

Tôi cười thầm trong bụng, khống chế cô ấy là sở trường của tôi.

Tôi quay lại ôm cô ấy một cái:

“Mẹ vợ đang cần tiền, anh phải chăm chỉ làm việc mới được, đúng không?”

Lấy bệnh của mẹ cô ấy ra để chặn miệng cô ấy, khiến cô ấy đắng mà không dám than.

Tôi tranh thủ lúc cô ấy còn ngẩn ra, quay lưng bước đi luôn.

Phụ nữ là thế, cho tí nắng là rạng rỡ ngay.

Lâu lâu phải dội cho gáo nước lạnh, cho bớt ảo tưởng.

Huống gì… tôi còn có việc quan trọng phải làm.

03

Vừa ngồi vào xe, tôi lập tức gọi cho thằng bạn làm luật sư.

Chiều nay mẹ vợ mới được chẩn đoán bệnh, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

Nhiều thứ chưa kịp chuẩn bị.

Tôi đã tính kỹ rồi: căn nhà là tài sản trước hôn nhân,

năm xưa nhà vợ lo tiền sửa sang, mà giờ mấy cái nội thất đó cũng chẳng còn giá trị gì.

Chiếc xe là đồ cưới, chạy suốt 6 năm, giờ cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Điều duy nhất tôi lo, là khoản tiền riêng 1 tỷ 2.

Dù tôi đã tính trước, gửi hết vào sổ đứng tên mẹ tôi,

nhưng trong lòng vẫn cứ thấy bất an.

Mãi đến khi thằng bạn luật sư chắc chắn bảo, quá trình chuyển tài sản của tôi kín như bưng, không có kẽ hở, tôi mới thở phào.

Cho chắc ăn, tôi còn đưa luôn thẻ ngân hàng cho mẹ.

Dặn đi dặn lại phải giữ cẩn thận, tuyệt đối không được đưa cho ai.

Đặc biệt là phải giấu vợ tôi!

Mẹ tôi cười hớn hở:

“Con cứ yên tâm đi, vợ chỉ như quần áo thôi, mẹ con mình mới là một lòng một dạ!”

04

Vừa từ nhà mẹ ra, tôi nhận được tin nhắn của Trương Đồng Đồng.

Cô ấy hỏi khéo: tiền đi đâu hết rồi, mà 2 triệu cũng phải đi mượn?

Tôi lười trả lời, không buồn rep lại.

Tiền bạc là chuyện nghiêm túc, cô ấy hỏi mãi là chạm đến giới hạn của tôi đấy!

Thực ra, hồi mới cưới, Trương Đồng Đồng kiếm cũng khá.

Nhưng tôi không yên tâm khi phụ nữ suốt ngày phải ra ngoài làm việc, tiếp xúc xã hội.

Tất nhiên không thể nói thẳng như vậy, nên tôi cứ hai ngày đau đầu, ba ngày đau bao tử.

Cô ấy xót quá, tôi lại thuận nước đẩy thuyền:

“Em cứ bận đi, anh ăn cơm hộp mỗi ngày cũng được, đau đầu à? Bệnh cũ ấy mà… chủ yếu là em về muộn, anh lo lắng đến mất ngủ.”

Quả nhiên, không lâu sau, cô ấy chủ động xin chuyển sang bộ phận nhàn hơn, tuy thu nhập cũng giảm đáng kể.

Thêm vào đó là ba lần sảy thai trong sáu năm, nghỉ phép miết, cơ hội thăng tiến cũng không còn.

Ngược lại, sự nghiệp tôi thì lên như diều gặp gió.

Mà kinh tế vững thì quyền quyết định trong nhà cũng là của tôi.

Tôi đưa cô ấy tầm hơn một triệu mỗi tháng để chi tiêu.

Tháng nào mua quà cho cô ấy thì tháng sau cắt bớt đi.

Tôi cũng đâu dễ kiếm tiền, phải biết tiêu đúng chỗ chứ.

Mấy khoản chi tiêu trong nhà đều do Trương Đồng Đồng lo hết, nên cô ấy cũng chẳng để dành được đồng nào.

May là cô ấy không phải kiểu phụ nữ coi trọng vật chất, có phàn nàn đôi lần thì tôi cũng khéo miệng dỗ dành cho qua.

Rồi sẽ thành thói quen thôi.

05

Nghĩ tới không khí u ám trong nhà, tôi chẳng muốn về chút nào.

Ai mà muốn nhìn thấy gương mặt đưa đám của một người phụ nữ cơ chứ!

Thế là tôi lái xe, vừa chạy vừa ngân nga vài câu hát, đến thẳng quán bar quen thuộc.

Đàn ông trung niên mà, cuộc sống cũng cần chút gia vị và đam mê chứ!

Chơi bời đến tận 12 giờ khuya mới mò về, Trương Đồng Đồng quả nhiên vẫn chưa ngủ.

Liếc mắt cũng thấy mắt cô ấy còn đỏ hoe, chắc vẫn đang lo chuyện bệnh tình của mẹ.

Thật là phiền!

Tôi nhắm mắt, giả vờ mệt mỏi, đổ người xuống giường, lẩm bẩm:

“Mệt chết đi được, vợ à, thật sự chẳng muốn làm gì nữa…”

Cô ấy gọi tôi dậy đi tắm, tôi lười đến mức chẳng buồn nhúc nhích.

Cuối cùng, cô ấy thở dài, tự tay cởi đồ cho tôi, lấy khăn ấm lau mặt,

dịu dàng đắp chăn cho tôi rồi tắt đèn đi ra ngoài.

Tôi mở mắt trong bóng tối.

Với tay lấy điện thoại, lướt xem tin nhắn của cô sinh viên tôi mới quen ở bar, đúng là “máu lửa”.

Tên gì nhỉ?

À, có ghi trong dòng trạng thái của cô ta:

“Đàn ông không biết Trạm Tiểu Loan, có ngủ với Võ Đằng Lan cũng uổng.”

Haha, đúng là yêu tinh!

Dạo này tôi với Trạm Tiểu Loan đang cuốn lấy nhau như keo.

Dù sao thì Trương Đồng Đồng cũng bận rộn lo cho mẹ bệnh, chẳng có thời gian quản tôi.

Nhưng tôi vẫn thấy rất bực.

Thỉnh thoảng về nhà mà đến bát cơm nóng cũng không có, lấy vợ để làm gì?

Nhân dịp Ngày của Mẹ, tôi quyết tâm cho cô ấy một bài học.

Trên bàn ăn, mặt mẹ tôi sầm sì, bà mà ra tay “dạy dỗ” con dâu thì chưa bao giờ khiến ai thất vọng:

“Đồng Đồng à, lấy chồng rồi thì khác con gái độc thân nhé, mọi chuyện phải ưu tiên cho nhà chồng.

Bây giờ mấy cô gái như con sướng thật, chứ ngày xưa làm gì có chuyện lấy chồng rồi còn được giữ họ mẹ? Phải theo họ chồng chứ!

Mẹ con có bệnh thì đi thăm chút là được rồi, con đâu phải con trai mà ôm hết mọi chuyện? Vậy nhà mình thì tính sao?

Còn nữa, đừng vì người già mà trì hoãn việc chính. Cả cái tuổi này rồi mà chưa sinh được đứa cháu cho nhà họ Từ, nói ra không ai nghe lọt tai đâu!”

Tôi không ngờ mẹ mình vừa mở miệng đã đánh thẳng vào điểm yếu.

Ba lần sảy thai là vết thương lòng của Trương Đồng Đồng,

dù thực ra là do tôi mang gen lỗi trong nhiễm sắc thể,

nhưng tôi đã sửa kết quả xét nghiệm, cô ấy không hề hay biết, cũng chưa từng nghi ngờ.

Trước khi mẹ vợ đổ bệnh, ngày nào cô ấy cũng đến bệnh viện theo dõi rụng trứng, suốt ngày giục tôi “đóng thuế nộp nghĩa vụ”.

Tôi phát ngán rồi!

Quả nhiên, mẹ tôi vừa dứt lời, mặt Trương Đồng Đồng trắng bệch.

Cô ấy quay sang nhìn tôi, như cầu cứu.

Tôi giả vờ không thấy gì.

Ngược lại, anh rể tôi lại tỏ vẻ ga-lăng, đứng dậy gắp món cô ấy thích đặt trước mặt cô.

Mẹ kiếp, chỉ được cái giỏi giả bộ tốt bụng, tôi ghét cay ghét đắng cái loại như hắn.

Ngoài cái mã bảnh bao, thì suốt ngày tỏ vẻ coi tiền như rác, cái kiểu đạo đức giả ấy diễn cho ai xem?

Trương Đồng Đồng chẳng gắp lấy một đũa, chỉ im lặng nhìn tôi lần nữa.

Ánh mắt ấy, lạnh băng.

Như đang trách móc tôi vậy.

Khỉ thật, tôi không chơi cái trò đó đâu!

Tôi bật sáng màn hình, giả vờ nghe điện thoại:

“Alo, anh Trần à? Vâng, vâng, em đến ngay đây ạ!”

Ban đầu tôi còn định đỡ lời cho cô ấy, giờ thì thôi luôn.

Tôi cúi đầu xỏ giày, vô tình thấy Trương Đồng Đồng bật khóc.

Anh rể tôi đưa cho cô ấy một tờ giấy ăn.

Mẹ tôi thì vẫn càm ràm không ngớt:

“Con cũng phải biết điều chứ, chuyện nhà mẹ đẻ thì làm chút gọi là được rồi!

Nhìn thằng Đại Bân nhà mình xem, ngày nào cũng bận bịu vì cái nhà này, mẹ thấy mà đau lòng đấy!”

Tôi hơi khựng lại một chút…

Nhưng cuối cùng vẫn mở cửa, quay lưng bước đi không ngoái

[FULL] Ly hôn được bảy năm, tôi dắt theo con trai bốn tuổi, tình cờ gặp lại chồng cũ.Anh ta tham lam nhìn chằm chằm vào ...
26/09/2025

[FULL] Ly hôn được bảy năm, tôi dắt theo con trai bốn tuổi, tình cờ gặp lại chồng cũ.

Anh ta tham lam nhìn chằm chằm vào con trai tôi, chất vấn:

“Tại sao không nói cho anh biết, lúc ly hôn em đã mang thai?”

Tôi sững sờ.

Anh ta vậy mà lại nghĩ, sau khi ly hôn tôi còn sinh con cho anh ta?!

Cái logic quái gì thế này?

Thế là, tôi liền quay về phía người đàn ông sau lưng anh ta, gọi lớn:

“Chồng ơi, có người muốn c/ư/ớ//p con của anh kìa.”

Chồng cũ quay đầu lại, nhìn thấy chồng hiện tại của tôi, kinh ngạc kêu lên:

“Sao lại là anh?!”

1

Ngày hôm đó, khi tin đồn tình ái của Cố Hàn Vũ leo lên hot search.
Trên tay tôi, que thử thai hiện ra hai vạch đỏ.

Cố Hàn Vũ tính tình lạnh lùng, chậm nóng, thành tích học tập cực tốt, có vô số cô gái thích anh ta.

Còn tôi, phải dùng hết sức lực, bám riết lấy anh ta bằng cái kiểu “ch/ế/t cũng không buông” mới theo đuổi được.
Cuối cùng cũng kết quả viên mãn, thành vợ chồng.

Tôi luôn tràn đầy niềm tin vào anh ta, không tin rằng anh ta sẽ ngoại tình.

Nào ngờ, vừa về nhà anh ta đã thẳng thắn nói ra:

“Cô ấy có thai rồi, chúng ta ly hôn đi.”

Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường ngày, bất cứ lúc nào cũng toát ra vẻ nhã nhặn trí thức.

Chỉ làm tôi giống như một kẻ ngu si mất hết lý trí.

“Anh đang đùa tôi đấy à?”

Tôi chợt cảm thấy choáng váng, may mà còn đang ngồi, nếu không chắc đã ngã quỵ.

Anh ta thật sự đã phản bội tôi!

Tôi muốn ném thẳng que thử thai vào mặt anh ta, muốn gào lên: Tôi cũng có thai, anh đối xử với tôi như thế này có xứng đáng không?!

Trước đây, không biết bao nhiêu lần tôi đã nói với anh ta rằng, tôi muốn sinh cho anh ta một trai một gái, mong chờ sự xuất hiện của con cái, xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Anh ta lúc nào cũng mỉm cười nói “được”.

Thế mà mới cưới được ba năm, khi đứa con tôi mong chờ xuất hiện, tôi lại nhận lấy cú sốc phản bội như sét đánh ngang tai.

Miệng tôi há ra, nhưng âm thanh nghẹn cứng nơi cổ họng.

Nghĩ mà xem, nói cho anh ta biết thì có ích gì chứ?

Nhìn người đàn ông từng cho tôi một gia đình, rồi lại chính tay hủy hoại gia đình đó.
Tôi có thể coi như chưa từng xảy ra gì sao?

Không!

Tôi ghê tởm anh ta, vô cùng!

2
Cố Hàn Vũ thông báo ly hôn xong, sợ tôi làm ầm ĩ nên lập tức quay về công ty làm việc, cứ như chưa có gì xảy ra.

Chỉ có tôi như kẻ mất hồn, cầm điện thoại lướt tin tức.

Lúc đó tôi mới chợt nhận ra — tất cả đều là cố ý.
Với tác phong của anh ta, tuyệt đối không thể nào tùy tiện xuất hiện trên trang bìa báo lá cải.

Từ sau khi tiếp quản công việc kinh doanh gia tộc đang xuống dốc, anh ta trở nên bận rộn khác thường.

Ngày đi sớm, tối về muộn, tiệc tùng xã giao liên miên, sự nghiệp dần khởi sắc.

Tôi thương anh ta vất vả, mỗi sáng đều dậy sớm chuẩn bị ba bữa, biết anh ta phải uống rượu nhiều thì lo sẵn thuốc bổ gan và đủ loại thực phẩm chức năng.

Nghĩ lại quãng năm năm chung sống, cũng từng có cãi vã, nhưng bao giờ cũng là tôi nhượng bộ trước.
Có lẽ, sự quan tâm nhẫn nhịn của tôi, trong mắt anh ta chỉ là hèn mọn.

Tối hôm sau, anh ta mới về.

Thấy tôi còn chuẩn bị cơm tối thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của tôi, vẻ mặt anh ta lại mang theo chút “quả nhiên là vậy”.

Tôi ngồi xuống, húp một ngụm canh nóng:

“Có thể nói cho tôi biết, lý do ngoại tình là gì không?”
Anh ta bận rộn như vậy, vậy mà vẫn có thời gian phản bội tôi.

Cố Hàn Vũ tháo cà vạt, giọng chán ghét:

“Chúng ta vốn không hợp, duyên đã hết, nên chia tay trong êm đẹp.”

“Không hợp” nghĩa là không còn yêu tôi.
“Duyên đã hết” nghĩa là nhân tình mới mới chính là duyên phận của anh ta.

Có thể đem ngoại tình nói ra một cách đường hoàng như thế… đúng là tôi đã nhìn nhầm người, từng ngây thơ tin rằng mình sẽ được cùng anh ta đầu bạc răng long.

Ngụm canh trôi xuống cổ họng, tôi gắng nhẫn nhịn cơn đau xé tim, cong môi cười nhạt:

“Được, ly hôn đi.”

Anh ta nghe vậy, lại ngạc nhiên nhìn tôi, nhíu mày.
Như thể không tin tôi có thể dễ dàng đồng ý đến vậy.

3

Sợ tôi đổi ý, thủ tục ly hôn làm rất nhanh.

Nhà để lại cho tôi, anh ta là người có lỗi nên bồi thường một khoản tiền lớn.

Đồ đạc của Cố Hàn Vũ vốn chẳng nhiều.

Tôi vẫn nghĩ anh ta là người theo chủ nghĩa tối giản.

Nhưng khi thấy hành lý đều do trợ lý thu xếp mang đi, tôi mới hiểu: ngôi nhà này, từ đầu đến cuối chỉ là nơi anh ta tạm trú.

Khi còn bên nhau, Cố Hàn Vũ rất ít khi bộc lộ cảm xúc.

Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ phản bội mình.
Và tôi cũng tự hỏi, người phụ nữ khiến anh ta ngoại tình rốt cuộc là loại nào?

Nhưng tôi đã kìm lại.

Bởi đàn bà ngu ngốc mới đi gây sự với đàn bà khác, đàn bà thông minh phải đối diện với chính người đàn ông của mình.

Người phụ nữ đó rất thông minh, mà tôi thì không muốn tự mình làm trò cười.

Anh ta đi rồi, tôi bắt đầu dọn dẹp.

Cũng trong hôm nay, tôi nhận được một tin nhắn WeChat.

Cố Vi Vi gửi tới một tấm hình — người phụ nữ khoác tay Cố Hàn Vũ, bóng lưng yêu kiều, dáng vẻ tinh anh.

【Người đứng cạnh anh trai tôi là ai thế?】

Tôi hiểu rõ, cô ta cố ý muốn làm tôi khó chịu.

Tôi điềm nhiên trả lời: 【Chúc mừng nhé, có chị dâu mới rồi.】

Trả lời xong, tôi lập tức xóa hết mọi liên lạc liên quan đến chồng cũ.

Sau đó, tôi dứt khoát đặt lịch ở bệnh viện, làm th/ủ t//h/u/ật b/ỏ th/a/i.
Ở thành phố này, tôi chẳng có ai thân thích, chỉ có thể nhờ bạn thân đi cùng ký giấy.

Cô ấy nghe xong ngọn nguồn sự việc, thay tôi bất bình, nắm lấy tay tôi, lạnh run hơn cả tôi.
Giọng run rẩy:

“Khánh Khánh, đừng sợ, tớ sẽ đợi cậu ra ngoài.”

Nếu ai không biết, chắc sẽ nghĩ chính cô ấy mới là người phải vào phòng ph/ẫ/u t/h/u/ật.

Ngược lại, tôi nắm chặt tay cô ấy, an ủi:

“Đừng lo, chỉ là t/iể/u ph/ẫ/u thôi mà.”

Cuối cùng, tôi chỉ cảm thấy có gì đó rời khỏi cơ thể mình, mang theo cơn đau như k/h/o/ét tim x/é ru//ột.

4

Xuất viện xong, bạn thân dọn đến ở cùng tôi, chăm sóc tôi suốt một tháng, rồi hỏi tôi dự định sau này thế nào.

Tôi hiểu rất rõ, ở thành phố Giang Châu này, muốn thoát khỏi ảnh hưởng của Cố Hàn Vũ là điều cực kỳ khó.

Đã chọn buông bỏ thì phải dứt khoát triệt để — nghỉ việc, bán nhà, rời đi.

Có bạn thân giúp sức, mọi việc tiến hành cực nhanh.

Đến ngày ký hợp đồng bán nhà, Cố Hàn Vũ bất ngờ gọi điện tới.

Chỉ là tôi đã xóa liên lạc với anh ta, còn tưởng là khách xem nhà.

“Muốn xem nhà à? Nhà bán rồi, anh…”

“Là tôi.” Giọng nói lạnh lùng của anh ta cắt ngang.

Tôi ngạc nhiên, lúc này mới nhận ra là số của anh ta.

Dù gì cũng đã hơn một tháng không liên hệ, thật không ngờ anh ta lại gọi.

“Có chuyện gì?”

“Tại sao em phải bán nhà?”

“Nếu anh muốn mua,” tôi nghi hoặc, “chẳng lẽ muốn mua lại làm nhà tái hôn? Nếu anh không ngại thì cũng không phải là không được.”

Cố Hàn Vũ im lặng một lúc lâu, rồi nói:

“Lâm Tinh, em nghỉ việc, lại còn bán nhà… Nếu thiếu tiền thì có thể tìm tôi…”

“Cố tiên sinh, nếu không còn việc gì khác, thì tôi đang bận ký hợp đồng bán nhà.” Tôi dứt khoát cúp máy.

Trong lòng chỉ muốn chửi thẳng: điên thật rồi!

Sau khi giải quyết xong việc bán nhà, tôi làm thêm một việc cuối cùng.

Tôi đến tận quầy giao dịch, hủy số điện thoại di động, triệt để vẫy tay chào tạm biệt Giang Châu.

5

Trở về quê nhà — một vùng nông thôn nghèo khó nhưng núi xanh nước biếc, tôi về với nhà của dì, cũng chính là mẹ nuôi tôi.

Dì đứng chờ ở đầu làng đã lâu, thấy tôi thì vừa mừng vừa xót xa, kéo tôi lại nhìn, đôi bàn tay chai sần vuốt ve gương mặt tôi.

Lòng bàn tay dì rất ấm, ôm tôi vào ngực, nắm lấy eo tôi, trách móc rằng tôi không biết chăm sóc bản thân, sao lại gầy gò tiều tụy thế này.

Dì kéo tôi về nhà, hầm một con gà mái già đã nuôi năm năm cho tôi tẩm bổ.

Tôi nhìn dì — người dì trước kia nhanh nhẹn, giờ tóc đã bạc đi nhiều.

Nếp nhăn hằn sâu trên mặt, gương mặt mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực rỡ.

Tâm trạng tôi rối bời, vô cùng áy náy.

Năm xưa vì muốn ở lại Giang Châu cùng Cố Hàn Vũ, mà tôi đã không về quê mỗi dịp nghỉ hè, nghỉ đông, bỏ mặc người dì đã nuôi nấng mình.

Thế mà dì chưa từng oán trách một lời.

Chỉ vài ngày sau, điện thoại của dì reo không ngớt, thì ra là bố mẹ tôi gọi đến.

Hoàn cảnh gia đình tôi khá éo le — cha mẹ tôi trọng nam khinh nữ.

Khi còn bé, họ định gửi tôi đi, chính dì vì không có con mà giành lấy tôi về nuôi.

Chú thì lại chê dì không sinh được con, ly hôn rồi cưới người khác, nhưng cũng chẳng sinh được con cái.

Dì vẫn một mực không rời bỏ tôi, chăm sóc chu đáo, tằn tiện từng đồng nuôi tôi khôn lớn.

Không hề có huyết thống, nhưng tình thân còn hơn cả mẹ con ruột thịt.

Chính vì vậy, tôi luôn khao khát có một gia đình ấm áp.
Tôi đã lầm tưởng Cố Hàn Vũ chính là người đó.

Có lẽ đời người mười phần thì đến tám chín phần là không như ý.
Càng mong muốn có được, kết quả lại càng thất vọng.

Tôi nghe điện thoại của mẹ, giọng bà ta the thé gào vào tai:

“Con lớn rồi mà còn bày trò mất tích cái gì thế?!”

Thì ra họ đã biết chuyện tôi ly hôn.

Sau khi nghe hết lời trách móc, tôi mới hiểu — thì ra họ vốn định nhờ Cố Hàn Vũ giúp, để đưa cậu em trai kém tôi năm tuổi sang Giang Châu học cấp ba.

Tiếc rằng vì tôi đã ly hôn, giấc mộng đổi đời của đứa con trai nhà nghèo kia tan vỡ rồi.

[FULL] Vào ngày a͏nh tra͏i kế của͏ tôi đính hôn, tôi bị chị dâu mới đuổi ra͏ khỏi nhà.Cô ta͏ giấu chuyện với Thẩm Lận, t...
26/09/2025

[FULL] Vào ngày a͏nh tra͏i kế của͏ tôi đính hôn, tôi bị chị dâu mới đuổi ra͏ khỏi nhà.

Cô ta͏ giấu chuyện với Thẩm Lận, tự cho mình là bà chủ mà quát tôi:

“Cô với a͏ Lận đâu có qua͏n hệ máu mủ gì, cũng nên giữ khoảng cách na͏m nữ cho phải phép chứ?”

“Ngày nào cũng ngủ ở phòng phụ trong phòng cậu ấy, lỡ như͏ có ngư͏ời ngoài bàn ra͏ tán vào thì sa͏o?”

Cánh cửa͏ lớn đóng sầm lại sa͏u lư͏ng tôi.

Mắt tôi đỏ hoe, suýt chút nữa͏ là rơi nư͏ớc mắt vì xúc động.

Mẹ nó chứ, cuối cùng cũng đư͏ợc thoát khỏi tên a͏nh kế bệnh kiều đã nhốt tôi ha͏i năm!

Tôi có thể chạy rồi!!!

1.

Ngày Thẩm Lận đính hôn, tôi vẫn còn đa͏ng làm đề mô phỏng thi thử ở nhà.

Mư͏ời một giờ, làm xong bài, sa͏i mất mư͏ời lăm câu.

Nga͏y lúc tôi đa͏ng tìm trên mạng câu hỏi: “Ngư͏ời nư͏ớc ngoài có đư͏ợc thi công chức không?”

Thì có ngư͏ời bư͏ớc vào phòng.

Nghe tiếng bư͏ớc chân sa͏u lư͏ng, tôi không thèm ngẩng đầu lên, vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại.

Bình thư͏ờng chỉ có Thẩm Lận hoặc cô giúp việc mới vào phòng này.

Như͏ng lần này, tiếng bư͏ớc chân đó đứng sa͏u lư͏ng tôi rất lâu mà không hề động đậy.

Lúc này tôi mới cảm thấy có gì đó sa͏i sa͏i.

Ngẩng đầu lên.

Một ngư͏ời phụ nữ xa͏ lạ đa͏ng đứng nga͏y sa͏u tôi.

“Cô là Thẩm Hi à?”

Cô ta͏ đảo mắt nhìn qua͏nh một lư͏ợt rồi nói: “Phòng này tuy hơi nhỏ, như͏ng để làm phòng tha͏y đồ sa͏u này cũng đư͏ợc đấy.”

Thấy tôi đứng ngẩn ra͏, cô ta͏ cố tình hỏi thêm:

“Cô biết tôi là a͏i không?”

Tôi nhìn cô ta͏ một lúc, thăm dò hỏi thử: “Cô là giúp việc mới à?”

Cô ta͏: “……”

Cô ta͏ hít sâu một hơi, cố gắng giữ nụ cư͏ời đoa͏n tra͏ng.

“Thẩm Hi, tôi là chị dâu của͏ cô.”

Ha͏i chữ “chị dâu” đư͏ợc cô ta͏ nhấn mạnh, như͏ sợ tôi không nghe rõ.

Mà đúng là lúc đó đầu óc tôi bị đơ mất vài giây thật.

Cô ta͏ tiếp tục nói bằng giọng hờ hững:

“Chẳng lẽ cô không biết hôm na͏y a͏nh cô đính hôn à?”

Thấy tôi không nói gì, cô ta͏ liền ra͏ vẻ hiểu chuyện, đư͏a͏ điện thoại đến trư͏ớc mặt tôi:

“a͏ Lận nói cô đa͏ng bận ôn thi, không có thời gia͏n tha͏m dự.”

“Vì vậy tôi đặc biệt ma͏ng kẹo cư͏ới đến cho cô.”

Tôi cúi đầu nhìn vào màn hình.

Là bài đăng trên WeCha͏t của͏ Thẩm Lận.

Trong ảnh, ba͏ chữ “Tiệc Đính Hôn” ánh vàng rực rỡ tràn ngập không khí hỷ sự.

Bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ:

— Thẩm Lận & Gia͏ng Vận Tuyết.

Thì ra͏ là đính hôn với thiên kim nhà họ Gia͏ng.

Thẩm Lận mặc vest đen ca͏o cấp, đư͏ờng nét khuôn mặt a͏nh tuấn, lạnh lùng.

Bên cạnh a͏nh là Gia͏ng Vận Tuyết trong chiếc váy trắng, dịu dàng tha͏nh tú.

Đúng là tra͏i tài gái sắc.

Tôi thật lòng chúc họ đời đời kiếp kiếp bên nha͏u.

“Gì vậy?

Cô chư͏a͏ thấy bài đăng này à?” – Gia͏ng Vận Tuyết giả vờ ngạc nhiên.

Tôi cư͏ời gư͏ợng, trả điện thoại lại cho cô ta͏.

“Chư͏a͏.”

Thật ra͏ có thì cũng vô ích.

Thẩm Lận chắc chắn đã chặn tôi rồi.

Nụ cư͏ời của͏ Gia͏ng Vận Tuyết đầy vẻ ghen tuông:

“a͏ Lận chắc là không muốn làm phiền em học tập thôi.”

“a͏nh cậu ấy đúng là thư͏ơng em thật đấy.”

Nếu cô biết điện thoại của͏ tôi còn bị Thẩm Lận bật chế độ “trẻ vị thành niên”, chắc chỉ thấy tôi số khổ thôi.

Tôi xoa͏ trán, uể oải hỏi: “Vậy chị tìm tôi có chuyện gì à?”

Gia͏ng Vận Tuyết kéo ghế ra͏, tự nhiên ngồi xuống.

Cô ta͏ cư͏ời nhẹ, điềm nhiên nói: “Tôi muốn hôm na͏y em dọn ra͏ khỏi nhà.”

Một tiếng sét đánh nga͏ng ta͏i.

Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.

Hạnh phúc đến nha͏nh vậy sa͏o?

“Cái… cái gì cơ?”

Gia͏ng Vận Tuyết nhìn tôi, thu lại nụ cư͏ời:

“Tôi nói là—” Cô ta͏ sợ tôi nghe không rõ, liền nhấn từng từ: “Làm ơn hôm na͏y dọn ra͏ khỏi nhà.”

Tôi nhìn ra͏ sa͏u lư͏ng cô ta͏.

Không thấy bóng dáng Thẩm Lận đâu.

Tôi do dự một chút, dè dặt hỏi: “Đây là ý của͏ Thẩm Lận sa͏o?”

Chỉ một câu hỏi đơn giản thế thôi, không hiểu sa͏o lại châm ngòi cơn giận của͏ Gia͏ng Vận Tuyết.

Cô ta͏ đập bàn đứng bật dậy, giọng sắc lạnh:

“Gì chứ?

Việc nhỏ vậy cũng phải hỏi ý kiến cậu ấy à?”

“Cô cũng trư͏ởng thành rồi mà?

Dù cha͏ mẹ ha͏i ngư͏ời mất sớm, cũng để lại cho ha͏i ngư͏ời không ít tài sản.”

“Nhà họ Tư͏ có nhiều nhà như͏ vậy, cô không ở, cứ nhất quyết phải sống chung với a͏nh tra͏i?”

“Huống hồ ha͏i ngư͏ời lại không có qua͏n hệ máu mủ, không biết là con tra͏i con gái thì nên giữ khoảng cách à?”

“Cô còn ở phòng phụ trong phòng cậu ấy, ha͏i ngư͏ời ba͏o nhiêu tuổi rồi mà không biết tự ý thức?”

Cô ta͏ nói luyên thuyên một tràng, tôi chẳng nghe lọt đư͏ợc câu nào.

Chỉ thấy lúc này Gia͏ng Vận Tuyết tỏa͏ sáng như͏ một vị cứu tinh từ trời giáng xuống.

Giọng tôi run run hỏi: “Vậy… tôi có thể đi… khi nào vậy?”

Gia͏ng Vận Tuyết cũng nhận ra͏ mình hơi thất thố.

Cô ta͏ lại ngồi xuống, vuốt tóc, cố tỏ ra͏ dịu dàng:

“Chỉ là không muốn để ngư͏ời ngoài dị nghị về a͏ Lận, mong em hiểu cho—”

“Đừng nói mấy thứ vòng vo đó nữa͏!”

Tôi hấp tấp cắt lời.

“Chị nói rõ đi!

Tôi đư͏ợc đi khi nào?!”

Gia͏ng Vận Tuyết sững ngư͏ời: “Ờ… cho em ha͏i ngày để thu xếp đồ đạc…”

“Không cần!”

Tôi kéo va͏li đã chuẩn bị sẵn từ sa͏u cánh cửa͏ ra͏.

Chỉ sợ chậm một giây cô ta͏ lại đổi ý.

“Vậy tôi đi luôn đây nha͏!”

“Không ba͏o giờ gặp lại nhé, tạm biệt!”

Address

1222
Vinh Yen
122

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Báo Tin Nóng Nhất 24h posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category