Báo Tin Nóng Nhất 24h

Báo Tin Nóng Nhất 24h Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Báo Tin Nóng Nhất 24h, Newspaper, 1222, Vinh Yen.

[FULL] “Vãn Vãn, em chỉ cần ký tên vào hợp đồng là được, rất đơn giản thôi.”Chu Dục Thành đẩy bản hợp đồng mua nhà đến t...
25/10/2025

[FULL] “Vãn Vãn, em chỉ cần ký tên vào hợp đồng là được, rất đơn giản thôi.”

Chu Dục Thành đẩy bản hợp đồng mua nhà đến trước mặt tôi, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa thường ngày.

Tôi đặt ly cà phê xuống, nhìn xấp tài liệu dày cộp, trong lòng dấy lên một tia bất an.

Đây là hợp đồng mua nhà của Tô Thanh Vũ?

Tại sao lại bắt tôi ký tên?

“Cô ấy mới đi làm được hai năm, sao kê ngân hàng không đủ, cần một người bảo lãnh. Em cũng biết đấy, anh và cô ấy lớn lên cùng nhau, coi như em gái ruột vậy.” Chu Dục Thành giải thích,

“hơn nữa em làm ở công ty nước ngoài, thu nhập ổn định, ngân hàng sẽ dễ chấp nhận hơn.”

Tôi mở hợp đồng ra, ánh mắt dừng lại ở địa chỉ căn hộ —— Giang Cảnh Hào Đình, một trong những khu chung cư đắt đỏ nhất trung tâm thành phố, tổng giá trị 6,8 triệu. (~25tỷ)

“6,8 triệu?” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Một sinh viên vừa tốt nghiệp như Tô Thanh Vũ, làm sao có thể mua nổi căn nhà đắt như vậy?

“Gia đình cô ấy đã trả phần lớn, chỉ còn khoản vay cần người bảo lãnh.” Chu Dục Thành đưa tay nắm lấy tay tôi, dịu giọng:

“Vãn Vãn, giúp một tay đi mà. Sang năm chúng ta kết hôn rồi, đến lúc đó cũng phải mua nhà, bây giờ em ký cũng xem như tích lũy kinh nghiệm.”

Nghe đến hai chữ kết hôn, phòng tuyến trong lòng tôi mềm đi đôi chút.

Tôi và Chu Dục Thành đã bên nhau ba năm, tình cảm luôn rất ổn định, anh cũng từng nhắc đến chuyện cầu hôn vào năm sau.

Nhưng khoản trách nhiệm bảo lãnh 6,8 triệu đâu phải chuyện nhỏ.

“Nếu cô ấy không trả nổi thì sao?” tôi hỏi.

“Không đâu, Thanh Vũ rất đáng tin. Hơn nữa bây giờ cô ấy làm ở công ty anh, anh có thể để mắt đến.” Giọng Chu Dục Thành chắc nịch.

Khoan đã —— Tô Thanh Vũ làm việc trong công ty anh?

Thông tin này trước giờ anh chưa từng nói với tôi.

“Cô ấy vào công ty anh khi nào?”

“Tháng trước mới vào, làm trợ lý marketing.” Chu Dục Thành thản nhiên đáp, “Anh nghĩ cô ấy vừa tốt nghiệp tìm việc khó khăn, nên giới thiệu một chút.”

Trong lòng tôi bắt đầu dấy lên đủ loại nghi ngờ.
Thanh mai trúc mã từ nhỏ, bây giờ lại thành đồng nghiệp, giờ còn muốn tôi đứng ra bảo lãnh mua nhà cho cô ta.

Cách sắp xếp này khiến tôi thấy vô cùng khó chịu.

“Em có thể đi xem nhà không?” Tôi bất chợt hỏi.

Chu Dục Thành ngẩn ra: “Xem nhà làm gì?”

“Bảo lãnh 6,8 triệu, em ít nhất cũng phải biết mình bảo lãnh cho loại tài sản thế nào chứ? Nhỡ sau này có vấn đề, em cũng cần biết giá trị thực tế.”

Yêu cầu này hoàn toàn hợp lý, Chu Dục Thành không tìm được lý do từ chối.

“Vậy… được, mai anh sẽ liên hệ với bên bán, chúng ta cùng đi xem.”

Tối hôm đó, về đến nhà, tôi nằm lăn lộn mãi không ngủ được.

Trong đầu không ngừng vang lên một câu hỏi: Tại sao lại là tôi?

Cha mẹ của Tô Thanh Vũ chẳng lẽ không thể bảo lãnh sao?
Chính Chu Dục Thành cũng không thể sao?

Tại sao nhất định phải là tôi — một người ngoài — ký tên?

Tôi cầm điện thoại lên, tra cứu thông tin về Giang Cảnh Hào Đình.

Bản vẽ mặt bằng của khu căn hộ này càng khiến tôi thêm nghi ngờ —— căn hộ mà Tô Thanh Vũ mua là loại ba phòng ngủ hai phòng khách, rộng 140 mét vuông.

Một cô gái độc thân, mua căn hộ rộng như vậy để làm gì?

Điều khiến tôi để ý hơn cả là, trong diễn đàn cư dân của Giang Cảnh Hào Đình, có người nhắc rằng đây là sự lựa chọn hàng đầu cho nhà tân hôn, vì thiết kế vuông vức, phong cách nội thất rất hợp với các cặp vợ chồng trẻ.

Một cô gái độc thân, lại mua căn hộ vốn dĩ dành cho các cặp đôi mới cưới?

Càng nghĩ tôi càng thấy có gì đó không ổn.

Ngày hôm sau đi làm, tôi cố tình đến công ty thật sớm, tranh thủ lúc đồng nghiệp chưa đến đông đủ để tra cứu một số tài liệu.

Tôi tìm hiểu luật liên quan đến bảo lãnh vay mua nhà, phát hiện trách nhiệm của người bảo lãnh còn nặng nề hơn tôi tưởng.

Nếu người được bảo lãnh không trả nổi nợ, thì người bảo lãnh không chỉ phải gánh toàn bộ khoản vay, mà còn có nguy cơ bị phong tỏa tài sản.

6,8 triệu, dù với mức thu nhập của tôi, cũng phải làm việc không ăn không uống mười năm mới trả hết được.

Một rủi ro lớn như vậy, tôi có thật sự cần gánh vác vì một người gần như chẳng thân thiết không?

Buổi chiều, Chu Dục Thành nhắn WeChat:

“Bên bán nói chiều nay rảnh, ba giờ chúng ta đi xem nhà.”

“Tô Thanh Vũ cũng đi à?” tôi đáp.

“Cô ấy bận, chỉ có chúng ta thôi.”

Quá trình xem nhà khiến sự nghi ngờ trong tôi càng sâu thêm.

Căn hộ này trang trí tinh xảo, đầy đủ đồ đạc, rõ ràng là chuẩn mực nhà tân hôn cao cấp.
Phòng ngủ chính đặc biệt rộng, còn có một phòng thay đồ riêng biệt.

“Tô Thanh Vũ ở một mình, cần phòng thay đồ lớn thế này để làm gì?” tôi hỏi nhân viên bán hàng.

Cô bán hàng mỉm cười:

“Căn hộ này được các cặp vợ chồng trẻ ưa chuộng, phòng thay đồ có thể chia làm hai khu nam nữ.”

Cặp vợ chồng trẻ.

Tôi quay sang nhìn Chu Dục Thành, thấy anh đang đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra cảnh sông, vẻ mặt có chút thất thần.

“Ngài Chu, anh thấy căn hộ này thế nào?” nhân viên hỏi.

“Rất tốt.” Anh gật đầu, giọng lộ rõ sự hài lòng: “Ánh sáng tốt, bố cục hợp lý.”

Câu trả lời ấy khiến tim tôi chùng xuống.
Cách anh nói không giống như đang giúp bạn xem nhà, mà giống như… đang xem tổ ấm tương lai của chính mình.

“Chúng ta đi thôi.” Tôi đột ngột nói.

Rời khỏi khu căn hộ, suốt dọc đường tôi lặng thinh.

“Vãn Vãn, em sao vậy? Nhà chẳng phải rất tốt sao?” Chu Dục Thành hỏi.

“Đúng là rất tốt.” Tôi nhìn anh, “tốt đến mức giống như được chuẩn bị riêng cho vợ chồng mới cưới vậy.”

Sắc mặt anh thoáng biến đổi:

“Em nghĩ nhiều rồi, Thanh Vũ chỉ là thích nhà rộng thôi.”

“Một cô gái vừa tốt nghiệp, mua nhà 6,8 triệu, còn cần người bảo lãnh, anh không thấy lạ sao?”

“Nhà cô ấy có điều kiện, thì có gì lạ?”

“Vậy tại sao cha mẹ cô ấy không bảo lãnh? Sao anh không bảo lãnh? Mà nhất định phải là tôi?”

Đối mặt với chuỗi câu hỏi của tôi, Chu Dục Thành trầm mặc.

Một lúc lâu sau, anh mới nói:

“Bởi vì… bởi vì thu nhập của em ổn định, ngân hàng dễ chấp nhận.”

Lời giải thích ấy yếu ớt đến mức chính bản thân anh nói ra cũng không đủ tự tin.

Tối hôm đó, tôi không ký vào hợp đồng.

Tôi cần thời gian để suy nghĩ kỹ, bởi quyết định này có thể ảnh hưởng cả cuộc đời tôi.

Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi vốn hẹn bạn thân đi mua sắm, nhưng đột ngột đổi ý.
Tôi quyết định đến trước công ty nơi Tô Thanh Vũ làm việc để quan sát tận mắt.
Tôi muốn biết, khi Chu Dục Thành và Tô Thanh Vũ ở cùng nhau trong công việc thì thế nào.

Dù là cuối tuần, nhưng nhiều công ty vẫn có người tăng ca.

Tôi ngồi ở quán cà phê dưới lầu suốt buổi sáng, cuối cùng cũng thấy Tô Thanh Vũ.

Cô ta xinh đẹp hơn tôi tưởng, dáng người cao gầy, mái tóc dài bồng bềnh, mặc một chiếc váy màu be, toát lên khí chất nhã nhặn.

Điều khiến tôi bất ngờ là —— Chu Dục Thành cũng xuất hiện.

Họ cùng nhau đi ra từ tòa nhà công ty, Tô Thanh Vũ khoác tay Chu Dục Thành, hai người vừa đi vừa trò chuyện, dáng vẻ vô cùng thân mật.

Nhịp tim tôi bắt đầu tăng vọt.

Họ bước vào một nhà hàng cao cấp dưới tòa nhà. Tôi do dự một chút rồi cũng lặng lẽ đi theo.
Nhà hàng rất rộng, tôi chọn một chỗ trong góc ngồi xuống, vừa khéo có thể nhìn thấy bàn của họ.

“Anh Dục Thành, lần này thật sự cảm ơn anh. Nếu không có anh, em căn bản không thể mua được căn nhà tốt như vậy.” Giọng của Tô Thanh Vũ ngọt ngào, mềm mại.

“Ngốc à, khách sáo gì với anh chứ.” Chu Dục Thành đưa tay xoa nhẹ đầu cô ta, động tác hết sức tự nhiên, “Từ nhỏ đến lớn, anh đã bao giờ để em chịu thiệt chưa?”

Động tác đó khiến toàn thân tôi lạnh buốt.
Xoa đầu — một cử chỉ thân mật đến mức nào chứ.

“Nhưng… để bạn gái anh đứng ra bảo lãnh, có phải không hay lắm không?” Tô Thanh Vũ hỏi.

“Không sao đâu, cô ấy sẽ hiểu mà.” Chu Dục Thành đáp, “Hơn nữa, cô ấy ký tên chỉ là thủ tục thôi, việc trả nợ vẫn là chúng ta lo.”

Chúng ta?
Họ nói là chúng ta?

“Vậy thì tốt rồi.” Tô Thanh Vũ mỉm cười, “Đợi căn hộ trang trí xong, chúng ta có thể…”

Câu nói ngưng lại nửa chừng, dường như cô ta nhận ra có người xung quanh.
Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ để tôi hiểu rõ mọi chuyện.

“Đợi căn hộ xong, chúng ta có thể…” — sống chung? Kết hôn?

Tôi choáng váng, gần như không cầm nổi ly cà phê trên tay.

Thì ra, đây căn bản không phải “giúp bạn bè” gì hết, mà là ngôi nhà tân hôn của họ!

Còn tôi — chỉ là con ngốc bỏ tiền chịu trách nhiệm bảo lãnh.

Tôi gắng sức đè nén cơn phẫn nộ và tủi nhục trong lòng, tiếp tục lắng nghe.

“Đúng rồi, bạn gái anh có nghi ngờ gì không?” Tô Thanh Vũ hỏi.

“Tạm thời thì chưa, nhưng hôm qua cô ấy hỏi khá nhiều, anh nghĩ có lẽ cô ấy bắt đầu nghi ngờ rồi.” Chu Dục Thành cau mày, “Nếu cô ấy không chịu ký thì phải làm sao?”

“Vậy thì chỉ còn cách…” Trong mắt Tô Thanh Vũ thoáng hiện lên vẻ độc ác, “Lừa cô ta ký trước đã, đợi căn hộ sang tên rồi tính tiếp. Dù sao một khi hợp đồng ký xong, cho dù cô ta hối hận cũng vô ích.”

“Như vậy… không ổn lắm đâu?” Chu Dục Thành do dự.

“Có gì mà không ổn? Anh vốn đâu có nói sẽ cưới cô ta.” Tô Thanh Vũ cười lạnh, “Anh Dục Thành, chẳng lẽ anh còn luyến tiếc cô ta? Chúng ta từ nhỏ đã nói sẽ ở bên nhau, anh sẽ không vì một người ngoài mà đổi ý chứ?”

“Tất nhiên là không.” Chu Dục Thành lập tức lên tiếng, “Anh chỉ thấy như vậy hơi bất công với cô ấy thôi.”

“Công bằng?” Giọng Tô Thanh Vũ cao hẳn lên,

“Thế với em thì công bằng sao? Em đợi anh bao nhiêu năm, phải trơ mắt nhìn anh ở bên người phụ nữ khác, em dễ dàng lắm chắc?!”
Cô ta nói rồi vành mắt đỏ hoe: “Anh Dục Thành, anh có biết em đau đớn thế nào không? Mỗi lần nhìn ảnh hai người, em chỉ muốn xé nát cái mặt cô ta ra khỏi tấm hình!”

“Thanh Vũ, đừng như vậy…” Chu Dục Thành nắm chặt tay cô ta, “Em biết lòng anh luôn thuộc về em. Ở bên Lâm Vãn Vãn, chỉ là vì…”

“Vì sao?”

“Vì anh cần một mối quan hệ ổn định để đối phó với sự thúc ép kết hôn của gia đình. Hơn nữa, điều kiện của cô ấy cũng tốt, dẫn ra ngoài không mất mặt.”

Câu nói ấy như một lư/ỡ//i d/a/o đâm thẳng vào tim tôi.
Thì ra, trong mắt anh ta, tôi chỉ là cái công cụ để đối phó gia đình, để thỏa mãn sĩ diện mà thôi.

“Vậy bây giờ chuyện căn hộ đã giải quyết xong, chẳng phải anh nên chia tay cô ta rồi sao?” Tô Thanh Vũ hỏi.

“Đợi cô ấy ký xong đã.” Chu Dục Thành cân nhắc, “Anh cần nghĩ một lý do thích hợp.”

“Lý do gì chứ? Nói là tính cách không hợp là được.” Tô Thanh Vũ tỏ vẻ sốt ruột, “Dù sao cô ta cũng chẳng có gì đặc biệt, tìm đại cái cớ là xong.”

Tôi không thể nghe thêm một chữ nào nữa.
Tôi lặng lẽ rời khỏi nhà hàng, bước ra phố lớn, nước mắt cuối cùng cũng không kìm nén nổi, tuôn trào xuống má.

Ba năm tình cảm, trong mắt họ lại rẻ rúng đến vậy.
Tôi lấy điện thoại, muốn gọi cho Chu Dục Thành, muốn chất vấn, muốn mắng anh ta, muốn anh ta biết rằng tôi đã nghe hết mọi chuyện.

Nhưng lý trí mách bảo tôi —— bây giờ chưa phải lúc.

[FULL] Sau khi người yêu cũ của Tần Tấn quay về, anh ấy nói chia tay với tôi.Hôm tôi dọn đồ rời đi, anh ngồi trên ghế so...
25/10/2025

[FULL] Sau khi người yêu cũ của Tần Tấn quay về, anh ấy nói chia tay với tôi.

Hôm tôi dọn đồ rời đi, anh ngồi trên ghế sofa, bình thản nhìn tôi thu dọn hành lý, sau đó còn tiễn tôi ra cửa, đưa tôi lên xe.

Như một người bạn bình thường, anh hỏi:

“Em còn muốn yêu đương không?

Có cần anh giới thiệu ai cho không?”Tôi đáp: “Ừ, được thôi.”

Nụ cười của anh khựng lại đôi chút, rồi tùy tiện đưa tôi một tấm danh thiếp.

Người đó… là đối thủ mạnh nhất nhưng cũng là đồng minh của anh.

Về sau, có một đêm khuya, tôi bị người đàn ông kia hôn đến mức tay chân mềm nhũn.

Nhưng ngay trước cửa nhà, tôi va phải Tần Tấn.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi tôi, rõ ràng đã quên mất chuyện tấm danh thiếp kia, chỉ lạnh lùng cười:

“Tốt nhất đừng để anh biết là thằng nào làm.”

1

Lúc tôi đang thu dọn hành lý, Tần Tấn vẫn ngồi trên ghế sofa.

Anh rất bình tĩnh, hỏi:

“Em định đi đâu?”

Tôi suy nghĩ một chút, rồi đáp:

“Chưa nghĩ ra.”

Anh khẽ “ồ” một tiếng, không hỏi thêm, chỉ dặn dò:

“Nếu em chưa tìm được chỗ ở thích hợp, có thể liên hệ trợ lý Phùng.”

“Cậu ấy sẽ giúp em.”

“Còn tiền và căn nhà đó, nếu em đổi ý, muốn lấy lại, cứ tìm cậu ấy.”

Đó là khoản tiền chia tay anh dành cho tôi.

Nhưng tôi không nhận.

Những năm qua, tôi đã nhận đủ những ân huệ từ anh, những thứ này… không cần thiết, vốn dĩ cũng chẳng thuộc về tôi.

Tôi gật đầu: “Được.”

Những năm ở bên anh, mỗi khi có chuyện xảy ra, anh luôn căn dặn tôi như thế.

Anh là người rất sợ phiền phức.

Nhưng tôi nghĩ, sẽ không có ngày đó đâu.

Dù sau này tôi có sống thê thảm đến mức nào, có khốn đốn ra sao, cũng sẽ không quay lại tìm anh, hay bất kỳ ai bên cạnh anh.

Tôi thu dọn nốt món đồ cuối cùng, đóng vali lại, rồi nói với anh:

“Tôi đi đây.”

Tần Tấn khẽ cau mày, đứng dậy đi vào phòng ngủ chính.

Một lúc sau mới bước ra, dáng vẻ tùy ý, buông một câu hờ hững:

“Còn nhiều đồ chưa lấy lắm, không cần nữa à?”

Tôi gật đầu: “Ừ, không cần.”

“Những thứ đó đều là anh tặng tôi trước đây, tôi không mang đi.”

Anh bỗng khựng lại, mãi một lúc lâu mới có phản ứng.

Thì ra, tất cả những món đồ đó… đều là anh tặng.

Khóe môi anh hơi nhếch lên, bật cười khẽ.

Giọng điệu vừa như chế giễu, lại xen lẫn chút bực bội:

“Đã tặng em thì là của em, để lại đây cũng chẳng ai thèm.”

“Chẳng lẽ em nghĩ Nhược Sơ sẽ cần những thứ này?”

Ngực tôi như bị đè nặng: “Vậy anh cứ vứt đi.”

Cũng phải thôi, tôi đi rồi, chắc chẳng bao lâu nữa, Ôn Nhược Sơ sẽ dọn vào đây.

Cô ấy mới là mối tình đầu, là vầng trăng sáng trong lòng Tần Tấn.

So với cô ấy, tôi… chẳng là gì cả.

Từ mấy ngày trước, khi nghe tin cô ấy trở về, tôi đã nên đoán trước sẽ có ngày này.

Chỉ là tôi không ngờ, Tần Tấn lại tuyệt tình đến vậy.

Nóng lòng muốn quét tôi ra khỏi cuộc đời anh ta ngay lập tức.

Ba năm yêu đương, tôi chưa từng nghĩ…

Đến lúc rời đi, mình lại thảm hại đến thế này.

Bất chợt, tôi nhớ đến cuộc điện thoại nhận được không lâu trước đó.

Giọng nói của người phụ nữ ấy rất dịu dàng, giống hệt dáng vẻ tôi từng nũng nịu bên anh năm nào.

Cô ta nói:

“Lọ Lem vốn dĩ không có kết cục đẹp.

Tôi rời đi ba năm, xem như đã tặng cô một giấc mơ.

Bây giờ, cô nên tỉnh lại rồi.”

2

Dọn dẹp xong hành lý, anh tiễn tôi ra cửa.

Chúng tôi cùng xuống tầng dưới, tài xế của anh đã đợi sẵn.

Tôi nhìn chiếc xe trước mặt.

“Thôi không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi.”

Bước chân anh khựng lại, nhìn tôi một lúc, sau đó đưa hành lý cho tôi:

“Vậy cũng được, anh tiễn em lên xe.”

Tôi liếc nhìn điện thoại, tài xế của tôi còn ba phút nữa mới đến.

Ba phút sau…

Tôi và Tần Tấn, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tôi là cô sinh viên từng được anh chu cấp học phí.

Anh là người đứng đầu tập đoàn Tần thị, cao cao tại thượng.

Ngay từ đầu, giữa chúng tôi vốn dĩ không nên có bất kỳ mối liên hệ nào.

Ôn Nhược Sơ nói không sai, tất cả chỉ là một giấc mơ mà tôi tự vẽ ra cho mình.

Từ giây phút bắt đầu, tôi đã biết… giữa tôi và Tần Tấn, không thể có kết quả tốt đẹp.

Tôi chấp nhận lời tỏ tình của anh, chẳng qua vì tôi thích anh, muốn tự hoàn thành ước nguyện của chính mình.

Bây giờ, cũng đã ở bên nhau rồi.

Đến khi mọi chuyện kết thúc, nhìn lại anh, tôi chỉ cảm thấy… cũng chẳng có gì đặc biệt.

Chúng tôi đứng cạnh nhau, anh bỗng nhớ ra điều gì đó, liền hỏi:

“Còn muốn yêu đương không?

Có cần anh giới thiệu cho em không?”

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, có chút mệt mỏi.

Tôi thuận miệng đáp: “Được thôi.”

Tay cầm điện thoại của anh hơi khựng lại, vài giây sau mới khẽ “chậc” một tiếng:

“Được.”

Sau đó, anh tiện tay lướt màn hình, gửi cho tôi một dãy tài khoản WeChat.

Tôi mở điện thoại, nhìn qua một chút, nhưng vẫn chưa nhấn thêm bạn bè.

Anh nhìn tôi chằm chằm: “Sao không thêm?”

“Hay để anh giúp em?”

Tài xế sắp đến rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều với anh, chẳng còn sức để đôi co.

Ngay trước mặt anh, tôi nhấn vào nút thêm bạn.

Sắc mặt anh tối sầm lại.

Tôi lên xe, đến căn hộ tôi đã mua ở khu Tây thành phố.

Những năm qua, ở bên Tần Tấn, tôi thực ra đã học được rất nhiều điều.

Anh là một người thầy rất giỏi, dạy tôi cách đối nhân xử thế, nhìn xa trông rộng.

Nhờ vậy, tôi cũng tích góp được không ít tiền.

Năm ngoái, khi ưng căn hộ này, tôi đã trực tiếp thanh toán toàn bộ để mua nó.

Chỉ là, tôi chưa từng nói với Tần Tấn.

Đương nhiên, anh cũng chẳng bao giờ kiên nhẫn nghe tôi kể những chuyện này.

Ngay cả cơ hội để mở miệng, tôi cũng không có.

Lúc này đây, tôi vô cùng may mắn vì đã đưa ra quyết định đó.

Ít nhất, sau khi rời khỏi Tần Tấn, tôi vẫn có một nơi để trở về.

Một nơi chỉ thuộc về riêng mình.

Sau khi dọn dẹp xong, tôi ngủ một giấc.

Tỉnh dậy, liền thấy trên màn hình điện thoại có một tin nhắn gửi đến.

Chen: 【?】

Tôi sững sờ một lúc, rồi chợt nhớ ra… Đây là người mà hôm qua Tần Tấn giới thiệu cho tôi.

Tôi định giải thích rằng mình đã vô tình kết bạn nhầm.

Nhưng bên kia, dòng trạng thái “đang nhập…” vẫn hiện lên mãi không dứt.

Chẳng bao lâu sau, tin nhắn tiếp theo được gửi đến.

Là một lời giới thiệu đơn giản.

【Tôi là Trần Yến Tây.】

Tay tôi khựng lại.

Là anh ta sao?!

Ở bên Tần Tấn lâu như vậy, ít nhiều gì tôi cũng từng nghe đến cái tên Trần Yến Tây.

Anh ta gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng khi còn rất trẻ, tự mình sáng lập ra Tân Vũ.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh ta đã vươn lên ngang hàng với Tần Tấn.

Thủ đoạn cứng rắn, con người lạnh lùng.

Khiến Tần Tấn vừa kính nể, vừa căm ghét.

Nghe nói, anh ta chưa từng có bạn gái.

Thậm chí, còn có tin đồn… anh ta không thích phụ nữ.

Lúc này, tôi chợt nghi ngờ, có lẽ Tần Tấn căn bản không hề thật lòng muốn giới thiệu ai cho tôi.

Không cần nghĩ cũng biết…

Người như Trần Yến Tây, tôi làm sao có thể với tới?

Nghĩ một hồi, tôi quyết định không nhắn lại.

Dù nói gì đi nữa cũng không thích hợp.

Chẳng lẽ tôi phải nói với anh ta rằng—

Tôi vừa bị Tần Tấn đuổi ra khỏi cửa, còn anh, Trần Yến Tây, chính là đối tượng mà anh ta giới thiệu cho tôi?

Buồn cười quá.

Anh ta cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cứ coi như… chuyện này chưa từng xảy ra.

Tôi đặt điện thoại xuống, đi pha một ly cà phê.

Con người là vậy, dù có chuyện lớn đến đâu, ngủ một giấc dậy, công việc vẫn phải làm.

Tôi vẫn còn một bản kế hoạch chưa hoàn thành.

Thở dài một hơi, tôi chợt nhớ đến vài giờ trước, khi Tần Tấn đứng trước mặt tôi, nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng.

Anh nói: “Em đi đi.”

Tay tôi khựng lại trên bàn phím, ngước lên hỏi: “Đợi em làm xong bản kế hoạch này được không?

Hiện tại, em đang có mạch suy nghĩ khá trôi chảy.”

Anh khẽ cười, nghiến răng: “Chương Tịnh Dao, anh đang nói với em là chia tay, em không nghe thấy sao?

Đây là phản ứng của em à?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Ừ, nghe thấy rồi.”

“Nhưng để em làm xong đã.”

Anh lập tức kéo tôi đứng dậy, một tay giữ tôi, tay còn lại đặt lên máy tính: “Bây giờ, đi thu dọn hành lý ngay, nếu không, anh sẽ đập nó.”

Tôi đành ngoan ngoãn nghe lời.

Đúng là con người anh, ngay cả chút thời gian cũng không cho tôi.

Dường như đến phút cuối cùng, anh vẫn muốn ép tôi phải hận anh một chút.

Bận rộn xong xuôi, tôi quay về phòng ngủ, liền thấy trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn mới.

Tất cả đều đến từ một nhóm chat.

Nhóm này vốn được lập ra hai năm trước, khi Tần Tấn tổ chức tiệc sinh nhật cho một người bạn.

Hôm đó tôi cũng có mặt, còn giúp một tay.

Sau đó nhóm không giải tán, thỉnh thoảng mọi người vẫn trò chuyện trong đó.

Lúc này, nhóm chat đang bàn tán về chuyện của tôi và Tần Tấn.

【Anh Tấn, chẳng phải anh rất quan tâm đến cô ấy sao?

Giờ chia tay rồi, thật sự nỡ à?】



【Haizz, ai bảo Nhược Sơ lại trở về vào lúc này chứ?】

【Còn ai mà không biết, anh Tấn chưa từng quên cô ấy!

Khi xưa ở bên Chương Tịnh Dao, chẳng qua chỉ để chọc tức Nhược Sơ thôi.

Sao bây giờ các người lại tưởng thật thế?】

Một lát sau, có người gửi một tin nhắn thoại:

“Hả?

Không đúng đâu.

Hai hôm trước anh Tấn còn nhờ tôi chuẩn bị nhẫn cầu h…”

Tôi vừa nhấn nghe, còn chưa nghe hết, người kia đã vội vàng thu hồi tin nhắn.

[Full] Trước cửa bệnh viện, hai người đàn ông mặc đồ ở nhà đã chặn tôi lại."Cô chính là Lưu Khả Hân phải không?"Thấy tôi...
25/10/2025

[Full] Trước cửa bệnh viện, hai người đàn ông mặc đồ ở nhà đã chặn tôi lại.

"Cô chính là Lưu Khả Hân phải không?"

Thấy tôi gật đầu, người giàu nhất trước mặt lại kích động đến mức nói năng lộn xộn.

"Cô Lưu, vợ tôi là sản phụ cao tuổi, phẫu thuật đột nhiên xảy ra tai biến, bây giờ đang cần máu khẩn cấp!"

"Tình hình cô, cô chắc là đã biết rồi chứ!"

Nhắc đến người vợ đang gặp khó khăn khi sinh, người đàn ông đã trải qua nhiều năm phong ba bão táp này lại đỏ hoe mắt.

Con trai lớn Cố Niệm đứng bên cạnh anh ta cũng biết ơn nhìn tôi, "Cô Lưu, rất cảm ơn cô đã đến."

"Mẹ tôi, đành nhờ cô vậy!"

"Được!"

Tôi thuận thế duỗi tay, "Hiến máu ở đâu, các anh mau dẫn tôi đi!"

Thế nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai.

"Không được đi!"

"Các người ai cũng không được đi!"

Hà Văn Văn ba bước thành một bước chạy đến, không nói hai lời liền chặn trước mặt tôi.

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi với vẻ "ghét sắt không thành thép", "Cậu điên rồi sao?"

"Cậu biết cậu đang làm gì không? Hiến máu! Chính là bán thân!"

"Cậu còn muốn giữ thể diện nữa không?"

Nghe những lời quen thuộc, tôi rượt mình một cái, lúc này tôi mới nhận ra mình đã trùng sinh!

Kiếp trước cô ấy cũng chặn tôi như vậy, nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ đến tính mạng con người là trên hết, hơn nữa, trước khi đến tôi đã chuẩn bị sẵn sàng hiến máu vô điều kiện.

Đối với những lời nói của cô ấy, tôi không đồng tình, nên sau đó tôi đã đi theo bác sĩ vào phòng lấy máu.

Chỉ là không ngờ sau khi hiến máu xong, người giàu nhất lại cho tôi ba mươi triệu tệ và một căn nhà để bồi thường.

Hà Văn Văn biết chuyện thì chửi rủa tôi là đồ thấp hèn, tự mình chạy đi bán thân, làm mất mặt phụ nữ thời đại mới.

Cuối cùng dưới sự thao túng tinh thần của cô ấy, tôi đã từ chối thiện ý của người giàu nhất.

Nhưng chính hành động vô tình này của tôi, cuối cùng lại hại ch chính mình.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy lòng đầy bực tức, "Hà Văn Văn, cậu đang nói gì vậy?"

"Tôi đến là để cứu người!"

Dường như không ngờ tôi, người vốn luôn yếu đuối, lại dám cãi lại cô ấy, Hà Văn Văn vẻ mặt kinh ngạc.

Thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô ấy, cô ấy khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trước, "Cứu người gì chứ?"

"Đừng nói cao thượng như vậy!"

"Đây đều là cái bẫy mà những người giàu có giăng ra cho cậu!"

Nói rồi cô ấy thở dài, hạ thấp giọng, "Khả Hân, tôi làm vậy đều là vì tốt cho cậu mà!"

"Cậu có biết không? Nhóm máu của cậu đặc biệt, một khi không cẩn thận sẽ bị những người giàu có này coi là túi máu đó!"

Người giàu nhất vừa nghe lời này liền sốt ruột, anh ta vô cùng thành khẩn giơ bốn ngón tay ra, "Sẽ không đâu, sẽ không đâu!"

"Khả Hân cứu vợ tôi, là ân nhân của cả gia đình chúng tôi, làm sao chúng tôi có thể làm ra hành vi gây hại cho ân nhân chứ?"

Cố Niệm càng tỏ vẻ, "Nếu không tin chúng tôi, chúng tôi có thể ký hợp đồng!"

"Sau này nếu gặp lại tình huống này, chỉ cần cô Lưu không muốn, chúng tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc!"

Nghe vậy, Hà Văn Văn cười khẩy, "Anh nghĩ chúng tôi sẽ tin những lời này sao?"

"Tôi nói cho các anh biết, chúng tôi tuy là sinh viên nghèo, nhưng chúng tôi có chí khí!"

"Bắt chúng tôi bán thân cho các anh! Không thể nào!"

Nói xong, cô ấy trực tiếp kéo tôi muốn rời đi.

May mà lần này tôi phản ứng nhanh, một tay hất văng cánh tay cô ấy ra.

"Anh Cố, cơ thể tôi do tôi làm chủ! Lấy máu ở đâu, mau dẫn tôi đi!"

Cố Niệm cũng nhanh chóng hiểu ý tôi, lập tức ra hiệu cho bác sĩ bên cạnh dẫn tôi vào.

Hà Văn Văn không cam lòng, điên cuồng gào thét, "Lưu Khả Hân cậu thật là hết thuốc chữa rồi!"

"Bây giờ cô bán thân mà bố mẹ cậu biết được, nhất định sẽ tức ch đó!"

Thấy tôi không để ý, cô ấy chống nạnh hai tay, rất khinh thường nhìn Cố Niệm, "Tôi nói cho các anh biết nhé!"

"Lưu Khả Hân không có xương cốt mà bán thân cho các anh, tôi thì không đời nào!"

"Tôi Hà Văn Văn cả đời quang minh lỗi lạc, sẽ không làm cái chuyện tầm thường đó đâu!"

Thế nhưng hai cha con nhà họ Cố nào có tâm trạng để ý đến cô ấy, đều quay lưng đi đến cửa phòng phẫu thuật.

Vài phút sau, tôi ôm vết thương kim chích bước ra.

2.

Hà Văn Văn mắt tinh nhanh chóng nhìn thấy tôi mặt mũi xanh xao, cô ấy bịt miệng cười hả hê, "Khả Hân, tôi nói không sai chứ?"

"Người giàu có coi cậu là túi máu rồi! Chỉ cần cậu không ch, họ nhất định sẽ không ngừng lấy máu của cậu đâu!"

Nghe vậy, Cố Niệm vô cùng áy náy cúi đầu xin lỗi tôi, "Xin lỗi cô Lưu, lần này tình hình khẩn cấp, nên đã lấy của cô 150ml máu, bây giờ cô cảm thấy thế nào?"

Không đợi anh ta nói xong, người giàu nhất bên cạnh vội vàng nhét đồ bổ đã mua sẵn vào tay tôi.

"Khả Hân, mau xem trong này có thứ gì con thích ăn không?"

"Mau ăn một chút đi!"

Tôi xua tay, "Không sao đâu, chỉ là vừa rồi đứng dậy không vững, mắt hơi tối sầm lại thôi!"

"Bây giờ đã không sao rồi!"

Hà Văn Văn chậc chậc hai tiếng, "Lưu Khả Hân, tôi nói cho cậu biết, tình hình bây giờ, cậu đừng có cố chịu đựng!"

Cô ấy cười khẩy, "Mới lấy của cậu 150ml, cậu tin không?"

"Dù sao tôi cũng không tin! Chắc chắn họ đang lừa cậu!"

Giọng Hà Văn Văn chói tai, tôi nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách với cô ấy, "Lấy bao nhiêu tôi biết rõ trong lòng, vạch chia đều nhìn thấy rõ ràng."

"Hà Văn Văn, cậu đừng có quá thuyết âm mưu!"

Tôi không phủ nhận đúng là có những trường hợp đặc biệt như vậy, nhưng bố con nhà họ Cố thì tôi biết rõ.

Cha Cố thời trẻ là người tay trắng lập nghiệp, từng bước một đi đến ngày hôm nay.

Tuy có tiền, nhưng không bao giờ phung phí tùy tiện.

Cố Niệm càng là một ngôi sao đang lên trong ngành, làm việc quang minh lỗi lạc, biết bao nhiêu người muốn chen chúc vào công ty anh ta.

Lời tôi vừa dứt, bố Cố với vẻ mặt xin lỗi đã cầm thẻ ngân hàng và chìa khóa biệt thự tiến đến.

"Khả Hân, chú thật sự rất rất cảm ơn cháu đã giúp đỡ vợ chú."

"Chú biết cháu hiến máu vô điều kiện, đây không phải là bồi thường, mà là một chút tấm lòng của chú."

Cố Niệm cũng thành thật gật đầu, "Cô Lưu, xin cô nhất định phải nhận lấy!"

Hà Văn Văn nhìn cảnh này mắt đỏ bừng, giống hệt như cô ấy của kiếp trước.

"Không được nhận!"

Cô ấy một tay hất văng tay tôi đang vươn ra, hung hăng ném chìa khóa và thẻ ngân hàng vào mặt cha Cố.

"Đừng có dùng tiền bẩn của các người mà sỉ nhục chúng tôi!"

"Các người nghĩ như vậy, chúng tôi sẽ khuất phục những kẻ giàu có như các người sao?"

"Tôi nói cho các người biết, không thể nào!"

Hà Văn Văn thở hổn hển quay đầu trừng mắt nhìn tôi, "Lưu Khả Hân, cậu còn muốn giữ thể diện nữa không?"

"Lấy số tiền này là đã thực sự bán thân rồi!"

"Cậu bán thân cho một lão già như vậy, cậu không thấy ghê tởm sao?"

Cô ấy làm vẻ mặt nghiêm trọng lùi lại vài bước, "Tôi thật sự không dám nghĩ, bây giờ cậu bẩn thỉu đến mức nào!"

"Hành vi của cậu không khác gì việc làm tiểu tam!"

"Kết cục của tiểu tam cậu không biết sao? Bị đánh giữa phố!"

Cô ấy cong khóe môi, "Chỉ cần cô lấy tiền của anh ta, cậu coi như đã xác nhận danh hiệu tiểu tam rồi!"

"Khi đó cậu sẽ như chuột chạy qua phố, người người hô đánh!"

"Bố mẹ cậu cũng sẽ vì hành vi của cậu mà xấu hổ đến ch!"

Cô ấy không nói thì thôi, vừa nói tôi hận đến nghiến răng.

Kiếp trước sau khi tôi ch, cô ấy dựa vào việc bán sticker khuôn mặt của tôi mà vừa kiếm tiền vừa làm KOL.

Sau này ký hợp đồng với một công ty, livestream mỗi tối.

Tiếng cô ấy xin quà từ "anh cả" ồn ào đến mức hàng xóm không ngủ được.

Nếu không phải biết bộ mặt thật của cô ấy, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn bị che mắt, tưởng cô ấy thật sự coi tiền tài như rác rưởi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cúi người nhặt lấy thẻ ngân hàng và chìa khóa trên đất.

"Nếu đã vậy, vậy thì cảm ơn ý tốt của chú."

Có tiền mà nhận, tôi còn làm bộ làm tịch gì nữa chứ?

Thấy tôi nhận, bố Cố thở phào nhẹ nhõm cười, "Nhận là tốt rồi, nhận là tốt rồi!"

Cố Niệm cũng cười gật đầu, "Cô Lưu, cô có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Tôi lắc đầu, giây tiếp theo, mắt tôi tối sầm lại, trực tiếp ngất đi.

[Fu͏͏l͏͏l͏͏] Bảy năm trước, tôi đột ngột chia͏ ta͏y với Kỷ Tư Niên rồi qua͏y lưng kết hôn với người đàn ông khác.A͏nh ấy...
25/10/2025

[Fu͏͏l͏͏l͏͏] Bảy năm trước, tôi đột ngột chia͏ ta͏y với Kỷ Tư Niên rồi qua͏y lưng kết hôn với người đàn ông khác.

A͏nh ấy bị cú sốc quá lớn, hôm sa͏u liền ra͏ nước ngoài, từ đó không còn liên lạc gì với tôi nữa͏.

Lần gặp lại sa͏u đó, a͏nh đã khởi nghiệp thành công, trở thành tổng giám đốc Kỷ – nhân vật nổi bật được cả giới kinh doa͏nh kính trọng.

Còn tôi, gia͏ đình phá sản, ba͏ mẹ qua͏ đời, ly hôn đã ha͏i năm…

Để trả nợ, tôi đi làm thuê cho một công ty. Hôm đó, sếp dẫn tôi đi tiếp rượu khách hàng, chính là Kỷ Tư Niên.

“Sếp Kỷ, nghe da͏nh đã lâu, đây là da͏nh thiếp của͏ tôi, hy vọng có cơ hội hợp tác cùng a͏nh.” Sếp tôi nâng ly rượu, tràn đầy mong đợi nhìn a͏nh phản ứng.

Kỷ Tư Niên khẽ nâng mắt, liếc thấy tôi đa͏ng cố gắng ẩn mình sa͏u lưng sếp.

Tôi hồi hộp nhấp một ngụm rượu, a͏nh lại dửng dưng nhận lấy da͏nh thiếp, liếc qua͏ một cái rồi tiện ta͏y ném cho trợ lý phía͏ sa͏u.

“Ghi nhớ công ty này, đưa͏ vào da͏nh sách đen của͏ bên mình.”

Mặt sếp tôi lập tức tái mét.

Ông ta͏ vội vàng kéo ta͏y a͏nh lại: “Sếp Kỷ, có gì hiểu lầm chăng?”

Kỷ Tư Niên hất ta͏y ông ta͏ ra͏ với vẻ ghê tởm, ánh mắt chuyển sa͏ng tôi: “Đến cả cô ta͏ cũng được nhận vào, thì công ty này có thể tốt đến đâu chứ?”

Tối đó, tôi bị đuổi việc.

Chỉ vì một câu nói của͏ a͏nh, tôi gần như bị cả ngành ghẻ lạnh, a͏i a͏i cũng biết tôi – Kiều Vãn – đã đắc tội với Kỷ Tư Niên.

Không có việc làm, thu nhập đương nhiên cũng mất.

Vài ngày sa͏u, vì không có tiền trả tiền thuê nhà, tôi bị chủ nhà ném cả người lẫn hành lý ra͏ ngoài.

Lúc đó đã vào giữa͏ mùa͏ đông, tôi nhìn về phía͏ gầm cầu xa͏ xa͏, lẩm bẩm: “Cố chịu một đêm chắc cũng không đến nỗi chết cóng đâu ha͏?”

Vừa͏ gạt bỏ rào cản tâm lý, chuẩn bị lót chỗ ngủ qua͏ đêm, thì một đôi giày da͏ hàng hiệu sa͏ng trọng xuất hiện trong tầm mắt.

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Kỷ Tư Niên đa͏ng ca͏u mày, giọng lạnh lùng: “Hóa͏ ra͏ em dốc hết tâm sức chia͏ ta͏y với a͏nh là để sống kiểu này sa͏o?”

Tối đó, tôi theo a͏nh về biệt thự.

A͏nh nói với tôi, tôi có ha͏i lựa͏ chọn.

Một, a͏nh sẽ ném tôi ra͏ đường, để tôi tiếp tục ngủ ngoài phố. Ha͏i, kết hôn với a͏nh.

Tôi suy nghĩ suốt ha͏i đêm, cuối cùng đồng ý với lựa͏ chọn thứ ha͏i.

Kỷ Tư Niên tổ chức cho tôi một đám cưới hoành tráng, khiến a͏i nấy đều ghen tị.

Người thì khen tôi có số hưởng, người thì nói tôi ca͏o ta͏y, ly hôn rồi vẫn lấy được kim cương độc thân như Kỷ Tư Niên. Người biết chuyện cũ giữa͏ chúng tôi thì thở dài: “Bạch nguyệt qua͏ng vẫn là vô địch!”

Nhưng bất kể bên ngoài nói gì, chỉ tôi biết rõ, tất cả những gì a͏nh làm… chỉ là để trả đũa͏ chuyện tôi chia͏ ta͏y a͏nh năm xưa͏.

Sa͏u khi đồng ý kết hôn, a͏nh giúp tôi trả hết món nợ mà ba͏ mẹ để lại.

Tôi chột dạ, nhưng a͏nh như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, chủ động lên tiếng:

“Yên tâm, a͏nh không phải người tốt gì đâu. A͏nh có điều kiện: từ na͏y về sa͏u, bất kể có chuyện gì, cuộc hôn nhân này – chỉ mình a͏nh mới được quyền kết thúc.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Tối hôm diễn ra͏ đám cưới, tôi về biệt thự trước.

Một tiếng sa͏u, a͏nh dẫn theo một cô gái trẻ trung xinh đẹp bước vào nhà.

Cô ta͏ nhìn thấy tôi, cố ý tựa͏ vào lòng a͏nh đầy khiêu khích.

Kỷ Tư Niên cũng không né tránh, ôm cô ta͏ rồi hôn lên mặt một cái.

Sa͏u đó qua͏y sa͏ng nhìn tôi, ra͏ lệnh: “Kiều Vãn, em ngủ phòng bên cạnh.”

Đêm đó, tôi nằm trong phòng kế bên, nghe rõ mồn một tiếng cười đùa͏ của͏ ha͏i người họ vọng sa͏ng.

Tôi chôn mình trong chăn, ta͏y siết chặt đến nỗi móng ta͏y in hằn vào da͏.

Đêm đó, vốn dĩ tôi định nói với a͏nh… lý do thật sự khiến tôi chia͏ ta͏y năm xưa͏…

2

Tôi và Kỷ Tư Niên là bạn học đại học, bên nha͏u năm năm, tình cảm lúc nào cũng êm đẹp, chưa͏ từng cãi nha͏u một lần.

Ha͏i năm sa͏u khi tốt nghiệp, a͏nh có được một cơ hội tuyệt vời – đủ để tha͏y đổi hoàn toàn cuộc đời mình.

Nhưng phải ra͏ nước ngoài ba͏ năm.

A͏nh không muốn xa͏ tôi, đã cố gắng tìm mọi cách và cuối cùng xin được một suất cho tôi đi cùng.

Đúng lúc tụi tôi chuẩn bị cùng nha͏u hướng đến một tương la͏i tươi sáng, thì ba͏ tôi đầu tư thất bại, gia͏ đình đột ngột đứng bên bờ vực phá sản, mọi thứ ta͏n vỡ nga͏y lập tức.

Tôi biết rất rõ, nếu khi đó tôi không đi, chỉ cần nói sự thật với a͏nh ấy, thì chắc chắn a͏nh cũng sẽ từ bỏ cơ hội kia͏.

Nhưng tôi thật sự không thể bỏ lại ba͏ mẹ mình mà theo a͏nh sa͏ng nước ngoài.

Thế là, tôi chọn cách chia͏ ta͏y.

Và đồng ý với yêu cầu của͏ ba͏ — liên hôn với nhà họ Chu.

Vì lúc ấy, chỉ có nhà họ Chu là chịu ra͏ ta͏y giúp đỡ gia͏ đình tôi.

Khi đó, Kỷ Tư Niên hoàn toàn không thể tin nổi, liên tục hỏi lý do tôi chia͏ ta͏y.

Tôi biết nói sa͏o được?

Chỉ có thể lạnh mặt, nén nước mắt nói với a͏nh rằng tôi đã tha͏y lòng.

A͏nh không tin, cố níu kéo tôi qua͏y lại.

Để dập tắt hy vọng cuối cùng của͏ a͏nh, tôi nha͏nh chóng đính hôn với Chu Gia͏ Mặc.

Khi nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ta͏y tôi, a͏nh cuối cùng cũng buông ta͏y.

Address

1222
Vinh Yen
122

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Báo Tin Nóng Nhất 24h posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category