Những câu chuyện nhân văn

Những câu chuyện nhân văn Những câu chuyện nhân văn được tạo ra giúp mọi người thư giãn và thêm yêu cuộc sống.

🌸🌸Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hãy ghi nhớ trong tâm rằng “Tất cả đều đã có an bài tốt nhất”Khi bạn đang gặp phải những tr...
01/30/2025

🌸🌸Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hãy ghi nhớ trong tâm rằng “Tất cả đều đã có an bài tốt nhất”

Khi bạn đang gặp phải những trắc trở, tình yêu, công việc, sự nghiệp… khiến trong tâm chán nản thất vọng, thì xin hãy hiểu rằng: “Tất cả đều đã có an bài tốt nhất!”.
Có một quốc vương thích săn bắn và thường hay cùng với thừa tướng cải trang vi hành. Câu cửa miệng mà vị thừa tướng thường hay nói nhất chính là: “Mọi chuyện đều là an bài tốt nhất”.

Một ngày kia, quốc vương vào rừng săn bắn, một mũi tên bắn ngã một con báo hoa. Quốc vương vội xuống ngựa kiểm tra chiến lợi phẩm của mình, nào ngờ, con báo hoa đột nhiên bật dậy, dùng hết sức lực sau cùng bổ nhào về phía quốc vương, ngón tay út của quốc vương bị nó cắn đứt một đoạn.

Quốc vương cho gọi thừa tướng đến uống rượu giải sầu, nào ngờ thừa tướng lại mỉm cười nói: “Bệ hạ, mong người hãy nghĩ thoáng một chút, mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất cả!”.

Quốc vương nghe xong rất tức giận, nói: “Nếu như quả nhân tống giam nhà người vào ngục, đây cũng là an bài tốt nhất ư?”.

Thừa tướng mỉm cười, nói: “Nếu là như vậy, thần cũng tin chắc rằng đây là an bài tốt nhất”. Quốc vương giận dữ, sai người áp giải thừa tướng vào trong ngục giam.

Một tháng sau, vết thương của quốc vương đã lành, một mình vi hành bên ngoài.

Ông đi đến một ngọn núi xa xôi, bỗng một nhóm thổ dân từ tên núi xông đến, bắt trói quốc vương rồi giải về bộ lạc.

Bộ lạc nguyên thủy trên núi hàng tháng đến ngày trăng tròn đều sẽ xuống núi tìm vật hiến tế để cúng tế Nữ thần Trăng tròn, người thổ dân chuẩn bị đem quốc vương đi thiêu sống.

Ngay trong lúc quốc vương cảm thấy tuyệt vọng, thầy tế mặt bỗng biến sắc, ông phát hiện ngón tay út của quốc vương thiếu mất nửa đoạn, là tế phẩm không được nguyên vẹn. Nhận lấy tế phẩm như vậy, Nữ thần Trăng tròn sẽ nổi cơn thịnh nộ, thế là thổ dân bèn thả quốc vương đi.

Quốc vương mừng rỡ vô cùng, sau khi về cung gọi người thả thừa tướng ra, bày tiệc rượu, quốc vương mời rượu thừa tướng, nói: “Lời khanh nói quả không sai chút nào, mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất! Nếu như không phải trẫm bị con báo hoa đó cắn một phát thì hôm nay e rằng ngay cả mạng sống cũng đã không còn”.

Quốc vương như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi thừa tướng: “Còn khanh vô duyên vô cớ bị tống giam trong ngục hơn một tháng như vậy, đây lại nói thế nào đây?”.

Thừa tướng chậm rãi uống một ngụm rượu, rồi nói: “Nếu như thần không phải bị giam trong nhà ngục, thế thì người cải trang đi cùng với bệ hạ nhất định là thần rồi, khi thổ dân phát hiện bệ hạ không thích hợp làm vật tế nữa, thế chẳng phải sẽ đến phiên thần hay sao?”.

Quốc vương không nhịn được, lớn tiếng cười ha hả, nói: “Quả nhiên không sai, mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất!”.

Câu chuyện này nói với chúng ta một đạo lý: Khi chúng ta gặp phải những chuyện không được như ý, hết thảy điều này nói không chừng lại chính là sự an bài tốt nhất! Vậy nên ta không cần phải phiền não, càng không nên chán nản, chỉ nhìn mọi chuyện trong nhất thời.

Hãy để tầm mắt vươn xa hơn, đừng tự oán trách bản thân, càng không nên oán trời trách người. Một điều chắc chắn là tâm trạng tiêu cực không bao giờ giúp cho bạn vượt qua nghịch cảnh, chỉ có sự dũng cảm đối diện, nỗ lực và tin rằng trời không tuyệt đường người, bạn sẽ thấy trắc trở nào thực ra cũng đều là món quà của Thượng đế mà thôi.

Kỳ thật, chỉ cần chúng ta nhớ lại mỗi một chuyện diễn ra trong đời chúng ta một cách tường tận, cũng đều có thể nói với bản thân lời này: “Mọi chuyện đều là an bài tốt nhất”.

Ảnh trong bài chỉ mang tính chất minh họa

Theo vạn điều hay

Tôi còn nhớ một vị phương trượng ở trong một ngôi chùa trên một ngọn núi đã kể một câu chuyện rằng:Trong chùa, có một ti...
01/14/2025

Tôi còn nhớ một vị phương trượng ở trong một ngôi chùa trên một ngọn núi đã kể một câu chuyện rằng:

Trong chùa, có một tiểu hòa thượng vô cùng tự tin về trí tuệ và học vấn của mình. Những khi được trò chuyện cùng một người thông minh nào đó, tiểu hòa thượng này rất vui và thích thú.

Nhưng mỗi khi gặp một người có học thức nông cạn, tư duy không mạch lạc, nói chuyện lẫn lộn không phân biệt trên dưới, tiểu hòa thượng sẽ cảm thấy ức chế mà tức giận.

Tiểu hòa thượng sẽ nói những câu như: “Thế mà ngươi vẫn còn không hiểu? Ngươi bị đần à?” Vì vậy, sư phụ đã nhắc nhở tiểu hòa thượng rất nhiều lần, mặc dù tiểu hòa thượng trên miệng luôn thừa nhận sai lầm của mình, nhưng vừa gặp lại tình huống tương tự thì lại nhịn không được mà phát tiết lên.

Sau này trong một lần lên núi đốn củi, có một việc xảy ra lại khiến tiểu hòa thượng cải biến mình.
Ngày hôm đó, tiểu hòa thượng đốn được nhiều củi nên trong lòng cảm thấy rất vui sướng. Trên đường trở về, tiểu hòa thượng cảm thấy hơi mệt liền đặt gánh củi xuống bên suối và uống nước, rửa mặt.

Lúc đó, một con khỉ nhỏ xuất hiện, lúc trước nó đã thường xuyên đến đây chơi và cũng thường xuyên gặp tiểu hòa thượng lên núi đốn củi. Thời gian lâu dần, con khỉ nhỏ và tiểu hòa thượng làm bạn cùng nhau.

Tiểu hòa thượng rửa mặt xong, muốn lấy chiếc khăn để lau mặt thì thấy chiếc khăn vẫn vắt ở trên gánh củi. Tiểu hòa thượng lúc này thực sự mệt rồi nên lấy tay chỉ vào gánh củi ý bảo con khỉ nhỏ ra lấy hộ.

Chú khỉ nhỏ chạy tới gánh củi rồi rút một thanh củi khô và cầm chạy qua đưa cho tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng cảm thấy rất thú vị, đồng thời đưa tay lên vẽ hình vuông và nói “khăn mặt, khăn mặt’ để cho chú khỉ đi lấy một lần nữa.

Chú khỉ nhỏ cũng vui vẻ đi lấy nhưng vẫn là mang lại một thanh củi khô. Tiểu hòa thượng lại càng vui hơn, vừa cười to vừa cầm một hòn đá nhỏ ném trúng vào chiếc khăn mặt, sau đó chỉ cho chú khỉ và nói “Nhìn thấy chưa? Lấy cái khăn mặt kia kìa!”.

Chú khỉ con lại đi lấy lần nữa và vẫn là lấy một thanh củi khô, nhưng lại dương dương đắc ý như thể là muốn nói rằng: “Ngươi xem, ta tài giỏi chưa?”. Tiểu hòa thượng nhìn thấy bộ dạng hài lòng của chú khỉ lại càng cảm thấy vui thích hơn.

Sau khi trở về chùa, tiểu hòa thượng đem câu chuyện trên kể lại cho vị phương trượng nghe. Nghe xong, vị phương trượng hỏi: “Con cùng các sư huynh, sư đệ giảng đạo lý, bọn họ nghe không hiểu, con sẽ tức giận. Nhưng con khỉ nhỏ nghe không hiểu, con vì cái gì mà lại cảm thấy thú vị?”.

Tiểu hòa thượng sững sờ, trả lời: “Khỉ con nghe không hiểu là chuyện bình thường, bởi vì nó là con vật mà! Còn sư huynh sư đệ của con là con người, họ phải hiểu những lời mà con nói mới phải chứ?”.

Vị phương trượng cười cười rồi nói: “Khỉ với người tất nhiên là không giống nhau, nhưng khả năng hiểu biết của mỗi người thì từ lúc sinh ra đã khác nhau, mà hoàn cảnh sống lại cũng khác nhau. Mọi người có sự khác biệt lớn như vậy, con dựa vào cái gì mà nói ai cũng phải hiểu con đây?”.

Tiểu hòa thượng nghe đến đây cúi đầu không nói gì.

Cải biến quan niệm có thể bao dung tất cả!
“Vì cái gì mà tiểu hòa thượng lại phát cáu với sư huynh sư đệ, còn đối với chú khỉ thì lại thấy thú vị?”. Tình huống là giống nhau còn sự biến hóa như thế nào là do chính bản thân mình. Cho nên vấn đề không phải xuất phát ra từ người khác mà là xuất phát ra từ chính bản thân mình đấy!

Tiểu hòa thượng không tức giận với chú khỉ con là bởi vì tiểu hòa thượng cho rằng mình là người, nên có trí tuệ cao hơn khỉ rất nhiều vì vậy mà có thể bao dung sai lầm của nó.

Còn sư huynh, sư đệ của tiểu hòa thượng là người, tiểu hòa thượng cũng là người, trí tuệ của người với người là ngang cấp với nhau, vì vậy không bao dung được thiếu sót của họ.

Nếu như tiểu hòa thượng có thể cải biến quan niệm, cách nghĩ của mình thì sẽ có thể tiếp nhận và bao dung họ. Khi đó, nhìn thấy thiếu sót của sư huynh sư đệ, tiểu hòa thượng còn có thể tức giận được không? Đương nhiên là không, bởi vì khi ấy tiểu hòa thượng đã có thể bao dung được hết thảy mọi thứ rồi.

Theo Đại Kỷ Nguyên tiếng Trung.
Mai Trà biên dịch.

🌼🌼🌼Tấm lòng nhân áiCó một ông già cô đơn, không có con, và ốm yếu, ông quyết định chuyển đến bệnh viễn dưỡng lão. Ông lã...
11/22/2024

🌼🌼🌼Tấm lòng nhân ái

Có một ông già cô đơn, không có con, và ốm yếu, ông quyết định chuyển đến bệnh viễn dưỡng lão. Ông lão rao bán ngôi nhà đẹp của mình. Người mua đổ xô tới hỏi tin. Giá khởi điểm cho ngôi nhà £80.000, nhưng mọi người nhanh chóng tranh nhau hỏi với mức £100.000. Giá ngôi nhà vẫn tiếp tục tăng lên. Ông già vô cùng buồn bã khi sắp mất ngôi nhà, ông luôn u sầu. Nếu không phải do tình hình sức khỏe yếu, ông sẽ không bán đi ngôi nhà đã cùng ông đi qua nửa đời người.

Một chàng thanh niên ăn vận đơn giản tới trước mặt ông lão, cúi xuống và thì thầm: “Thưa ông, tôi cũng muốn mua ngôi nhà này, nhưng tôi chỉ có £10.000. Nhưng, nếu ông bán cho tôi ngôi nhà, tôi hứa sẽ vẫn để ông sống trong ngôi nhà như trước, và tôi sẽ cùng ông uống trà, đọc báo, đi bộ mỗi ngày, ngày ngày đều vui vẻ hạnh phúc – Hãy tin tôi, tôi sẽ chăm sóc ông với tất cả tấm lòng!” Ông già gật đầu và mỉm cười, và bán ngôi nhà với giá £10.000 cho anh.

Để biến ước mơ thành sự thật bạn không nhất thiết phải lạnh lùng, tranh đoạt, trí trá, đôi khi chỉ cần bạn có một trái tim biết yêu thương là đủ.

Theo Trí Thức VN

ĐỨNG NÚI TU DI THẤY CHÍNH PHÁPĐứng núi Tu Di nhìn tam giớiTrăm triệu năm qua cái hua tayNgắm nơi thế gian bao nhiêu bậnC...
10/13/2024

ĐỨNG NÚI TU DI THẤY CHÍNH PHÁP

Đứng núi Tu Di nhìn tam giới
Trăm triệu năm qua cái hua tay
Ngắm nơi thế gian bao nhiêu bận
Chúng sinh đến đi cũng ức lần.

Mỗi một tầng trời đều nhật nguyệt
Nhật nguyệt nhân gian lúc tỏ mờ
Ngồi dựa ngôi cao chơi khúc nhạc
Luân hồi bao kiếp đến đến đi.

Chính Pháp vạn Vương cùng tiến nhập
Thương khung Vương Chủ chuyển càn khôn
Ván cờ đã định nơi tam giới
Chớp mắt vươn vai đã đến thời.

Thiện ác giao tranh khắp tầng trời
Chính tà định đoạt mạt kiếp khơi
Thế gian trăm triệu người tu luyện
Dựng lại gầm trời, chống thương khung.

Thế sự bao phen cũng tỏ tường
Càn khôn tái tạo khỏi diệt vong
Ngóng chông thế gian người tu luyện
Dùng thiện cứu người thoát nguy nan.

Cung trăng nguyệt nga vẫn chưa về
Hội đào tiên nữ cũng đi xa
Dưới trần Thần Vận đang khai thị
Người múa xem ra tiên hoá thành.

Ba tầng tam giới náo nhiệt sao
Đại Pháp phân vai chính với tà
Thiên thần đang giúp người tỉnh thức
Ma quỷ tranh nhau kéo xuống mồ.

Tinh cầu tạc nổ tựa pháo hoa
Sinh mệnh mê man tự hại mình
Chúng sinh khóc thầm đâu kịp gọi
Đã thành cát bụi hoá hư không.

Quả cầu tam giới đã mở ra
Căng mắt ngó xem mấy người qua
Thương khung hướng mặt vào tam giới
Đợi tin Vương Chủ chính tam tài.

Núi cao vời vợi mây vờn mây
Tiên cảnh tiêu dao cánh hạc trời
Muôn hoa khoe sắc phi thiên múa
Nhạc khúc ngân lên đến cổng trời.

Thuyền Pháp nhổ neo nối đuôi nhau
Vạn Vương quy tụ được mấy người?
Băng qua khung thể về thiên quốc
Ngắm núi Tu Di nở nụ cười.

(Tịnh Nguyệt Viên Minh)

Bố tôi vẫn thường nói với tôi: “Nó khổ hơn con rất nhiều, con đừng ganh tị với nó.”“Nó” là bé Ngần, con bé lang thang kh...
10/13/2024

Bố tôi vẫn thường nói với tôi:
“Nó khổ hơn con rất nhiều, con đừng ganh tị với nó.”
“Nó” là bé Ngần, con bé lang thang không có cha mẹ được bà tôi đem về nuôi trong một lần bà đi tàu từ Sài Gòn về. Bà tôi kể: "Lúc thấy nó ngơ ngơ ngác ngác một mình trên sân ga, quần áo rách rưới bẩn thỉu, bà tôi động lòng hỏi han nó thì không hiểu sao nó oà khóc đòi đi theo bà tôi." Nó chẳng nhớ tại sao nó đến được đây. Nó cũng chẳng nhớ nó tên gì. Bắt đầu từ ngày đó, cuộc sống đang êm ả của tôi bị đảo lộn lung tung cả lên...
Ðầu tiên là mấy con búp bê xinh đẹp. Mẹ tôi bảo: “Con cho nó chơi với”. Rồi hộp đồ xếp hình tôi vẫn cất cẩn thận trong thùng giấy các tông. Bố tôi bảo: “Con hãy chơi chung với nó”. Bực nhất là nó chẳng thèm xin chơi với tôi. Nó đứng trân trân, tròn đôi mắt nhìn tôi. Nó muốn tất cả đồ chơi của tôi ư? Ðừng hòng…
Tới năm đầu đi học nó mới được bố tôi đặt cho cái tên là Ngần. Cả nhà gọi nó là bé Ngần. Nó quen dần với cái tên mới. Khi được gọi “Ngần ơi”, nó toét miệng cười. Nó gọi bà tôi bằng bà, gọi bố tôi bằng bố. Nghe ngọt không?
Tôi nhiều lần quát nó: “Bà mày à? Bà của tao chứ… Bố tao chứ. Bố mày ấy à...” Tôi chỉ tay về rặng núi xa tít phía chân trời.
Nó nhìn theo, bần thần gạ tôi: “Cho em chung bà với… chung bố với…”.
Có thế chứ. Cuối cùng nó cũng hiểu thân phận nó và đã ngoan ngoãn xin tôi.
Ở làng tôi, rất nhiều cây xoan. Tháng Hai, hoa xoan thả hương thơm ngát, rụng tím cả các phiến đá lát đường. Những hàng rào cúc tần xanh mơn mởn trong mưa bụi mùa xuân. Dây tơ hồng vàng quấn quýt đan vào nhau hứng những cánh hoa xoan li ti như những vỏ trấu màu tím rơi nhẹ. Tôi với bé Ngần chơi trò công chúa về làng.
-- Nó luôn bắt tôi làm công chúa. Làm công chúa được đeo vòng vàng (vòng vàng làm bằng dây tơ hồng). Nó cẩn thận “trang điểm” cho tôi xong rồi nghiêng ngó cười ngặt nghẽo: “Chị Huyền giống hệt công chúa ”.
-- Tôi nói: Công chúa như thế nào tôi không biết. Có gì khác lũ con gái bình thường chúng tôi? Tôi làm bộ sang trọng đi vào sân nhà. Bé Ngần vun hoa xoan rụng đầy vạt áo, đi sau tung hoa lên đầu tôi, miệng ơi ới: “Tránh ra nhá, cho công chúa đi cái nhá”. Chú cún cũng rối rít lăng xăng chạy lui chạy tới. Chán vai Công chúa tôi bảo đổi cho nó. Bé Ngần lắc nguây nguẩy:
-- “Em không làm được công chúa đâu. Em xấu lắm. Công chúa phải đẹp chứ. Em là người hầu công chúa thôi”.
Những mùa hoa xoan tím thấm thoắt qua nhanh. Vèo một cái chúng tôi đã học lớp 9. Bà tôi dạo này yếu hẳn đi. Bà ho nhiều về đêm. Mâm cơm hàng ngày của gia đình tôi không còn nhiều bát đĩa to đựng thức ăn như trước. Bố tôi hay ngồi tư lự sau những buổi đi làm về. Mẹ tôi lại chuẩn bị sinh em bé. Tất cả việc đồng áng đều một mình bố tôi gánh vác.
Tôi và bé Ngần sau buổi học lăn ra làm giúp bố. Tối tối đến giờ học bài, bố bắt chúng tôi vào học: “Năm nay là năm cuối, các con phải chú ý bài vở hơn đấy”.
Tôi với Ngần hai đứa không giao ước nhưng đều cố đạt điểm tốt để bố vui lòng. Tuy khác lớp nhau nhưng chúng tôi đều biết được kết quả học tập của nhau.Tôi là học sinh giỏi lớp A thì nó cũng là học sinh giỏi lớp C. Kỳ thi tốt nghiệp, đám học trò lo xanh mặt. Tôi với Ngần thì nói:
“Yên trí làm bài xong bọn tớ sẽ viện trợ”, chúng tôi đùa với bạn như thế.
Năm đó chúng tôi thi xong tốt nghiệp phải thi tiếp lên lớp 10. Buổi báo tin danh sách trúng tuyển tôi không tin vào mắt mình nữa:
“Ngần không đỗ lớp 10”.
Khi tôi báo tin này với bố, bố tôi bỏ buổi cày phóng xe đạp hộc tốc xuống trường.
-- Mẹ tôi hỏi lại tôi: “Sao Ngần lại không đỗ?”
-- Bà tôi thì rên rẫm: “Ðúng là học tài thi phận. Rõ khổ”. Rồi bà lại ho khan từng hồi dài…
-- Ngần về, mặt buồn buồn. Tôi hỏi. Nó trả lời qua quýt: “Em bị điểm liệt”.
_ Bố tôi đạp xe từ trường về thở dài: “Con Ngần không đỗ rồi, bị một môn điểm liệt”.
Không, tôi không tin được. Tất cả các môn Ngần đều học khá. Có môn còn giỏi nữa. “Vấn đề” gì đây. Tôi quyết định cất công tìm hiểu. Có đứa mách: “Không hiểu sao Ngần chép đề xong cứ ngồi im khóc thầm". Thầy giám thị hỏi nó trả lời ấp úng là không hiểu bài, không làm được”. Tôi nóng ruột hỏi : “Hôm đó thi môn gì?”
Ðứa bạn trả lời: “Môn địa lý”.
Người tôi run lên. Môn địa lý nó học giỏi hơn cả tôi. Ðề năm nay không khó…Ðúng rồi… Tôi chạy về nhà, lôi nó ra sau bếp:
-- "Sao mày cố tình không làm bài thi môn địa lý?".
-- Lúc đầu nó chống chế: "Em không nhớ bài…".
-- "Nói láo!", tôi quát lên: "Mày cố tình không làm. Bài đó tao với mày đã từng kiểm tra lẫn nhau!".
-- Ngần cúi đầu. Tôi nhìn qua làn tóc mai của nó. Những giọt nước mắt đang từ từ lăn trên má nó.
-- Tôi cũng oà lên khóc: "Tao biết rồi. Mày muốn ở nhà làm giúp bố phải không? Mày thấy bà ốm nên muốn ở nhà phải không? Mày muốn dành cho tao đi học phải không? Sao lại thế..."
-- Bố tôi từ đồng về đứng sau lưng chúng tôi lúc nào không biết. Ông lẳng lặng dựng chiếc cuốc vào góc hè, mắt cũng đỏ hoe...
Sưu tầm

Tôi đứng ở tầng 1, có người mắng tôi, tôi nghe thấy rất tức.Tôi đứng ở tầng 10, có người mắng tôi, tôi nghe không rõ còn...
10/03/2024

Tôi đứng ở tầng 1, có người mắng tôi, tôi nghe thấy rất tức.
Tôi đứng ở tầng 10, có người mắng tôi, tôi nghe không rõ còn tưởng đang chào hỏi tôi.
Tôi đứng ở tầng 100, có người mắng tôi, tôi nhìn xuống trong mắt chỉ toàn phong cảnh.

Một người cảm thấy đau khổ bởi do họ chưa có được độ cao.
Vị trí không đủ cao chỉ nhìn thấy toàn vấn đề, tầm nhìn quá nhỏ, những thứ vướng mắc đều là chuyện vặt vãnh tầm thường.

(Sưu tầm)

🌼🌼🌼LÒNG TỪ BI CỦA ĐỨC PHẬTTác giả: Vĩ Nghiêm[ChanhKien.org]Nặng chìm xuống đáy, nhẹ nổi lên mặt nước, một niệm thiện và ...
09/15/2024

🌼🌼🌼LÒNG TỪ BI CỦA ĐỨC PHẬT
Tác giả: Vĩ Nghiêm
[ChanhKien.org]
Nặng chìm xuống đáy, nhẹ nổi lên mặt nước, một niệm thiện và ác khác nhau một trời một vực. Dù Đức Phật thần thông quảng đại, nhưng lòng từ bi chỉ có thể độ người có đức.

Nói chuyện xưa để bàn về sự thức tỉnh của nhân loại hiện nay.
Xin kể một câu chuyện xưa của Đức Phật, đó là vào thời Đức Phật phổ độ chúng sinh.
Một hôm, Đức Phật đang đi trên đường bỗng nghe thấy một giọng nói đáng thương và đau khổ văng vẳng: “Đức Phật từ bi, xin Ngài hãy cứu giúp con một lần nữa”. Âm thanh này nghe có vẻ quen thuộc quá! Đức Phật nhìn về phía âm thanh phát ra, hoá ra âm thanh đó đến từ địa ngục sâu thẳm. Đức Phật vừa nhìn đã biết tiếng kêu cứu quen thuộc hóa ra là của một trong những đệ tử cũ của Ngài tên là Đề Đạt Đa. Thấy Đức Phật đang ở trên cao nhìn mình, anh ta mừng rỡ như thực sự nhìn thấy vị cứu tinh. Đề Đạt Đa vội vàng nói với Đức Phật ở phía trên: “Đức Phật từ bi, xin hãy cứu con một lần nữa. Con nhất định sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình và không vi phạm lời dạy của Ngài nữa. Con sẽ theo Ngài tu hành ngoan đạo”. Đức Phật rơi nước mắt từ bi, im lặng một lúc và nói với Đề Đạt Đa: “Đề Đạt Đa, con muốn ta dùng cái gì để cứu con?” Đức Phật biết rằng tuy Ngài có thần thông quảng đại, có thể giơ tay kéo Đề Đạt Đa lên khỏi địa ngục, còn có thể tiêu trừ mọi tội nghiệp cho Đề Đạt Đa, nhưng Đức Phật hiểu rõ hơn rằng điều đó là không thể và vô ích. Bởi vì bên trong vô lượng vũ trụ có Đại Pháp tối cao của vũ trụ đang kiểm soát và đo lường hết thảy hành động việc làm của chúng sinh. Bất luận là ai, đã làm gì thì cũng phải tự mình gánh chịu lấy hậu quả. Nói cách khác, chính Đề Đạt Đa phải thực sự muốn thay đổi bản thân, thực sự hối hận và muốn vãn hồi. Nếu không thì không những Đề Đạt Đa không được cứu mà chính Đức Phật cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt của Pháp vũ trụ. Đức Phật thở dài từ bi nói với Đề Đạt Đa: “Ta sẽ vì con một lần nữa, để ta tìm xem”.
Đức Phật nói để Ngài tìm xem, chính là giống như con người ngày nay mở xem màn hình điện thoại di động, Ngài mở xem quá trình lịch sử đời đời kiếp kiếp mà Đề Đạt Đa đã trải qua, hết cảnh này đến cảnh khác… Đột nhiên mắt Đức Phật sáng lên, trên màn hình xuất hiện cảnh tượng: Đề Đạt Đa đang đi trên một con đường hoang vu và tình cờ phát hiện một con nhện lớn sắp leo lên chân Đề Đạt Đa. Lúc này, nếu Đề Đạt Đa thả bàn chân xuống, con nhện sẽ chết ngay lập tức. Đề Đạt Đa giơ chân lên và vui vẻ nhìn con nhện bò đi. Đức Phật nói: “Được, ta sẽ dùng con nhện này để cứu con”. Lúc này, Đề Đạt Đa đáng thương đang ở dưới địa ngục cầu xin Đức Phật giúp đỡ. Đức Phật đã dùng sợi tơ do con nhện nhả ra để biến hóa thành một sợi dây dài.
Đề Đạt Đa ở dưới địa ngục đột nhiên nhìn thấy từ phía ánh sáng trên cao bỗng rơi xuống một sợi dây thừng, anh ta bất chấp giẫm đạp lên thân thể người khác, mừng rỡ như điên lao tới túm lấy sợi dây. Anh ta nắm chắc sợi dây cứu mạng này, mừng rỡ cảm thấy như mình đã thoát khỏi địa ngục. Những người khác trong địa ngục thấy có sợi dây cứu mạng cũng liều mình bất chấp tất cả nắm lấy sợi dây. Đề Đạt Đa đang trèo lên, ngoái xuống nhìn thấy những người phía sau cũng đang liều mạng nắm lấy sợi dây và trèo lên theo anh ta, anh ta hét lên: “Đây là của tôi, đây là sợi dây Đức Phật ban để cứu tôi, các người để cho tôi đi!” Vừa hét anh ta vừa dùng chân gắng hết sức đạp lên những người phía dưới. Đức Phật rơi nước mắt xót thương khi nhìn thấy cảnh này, trong phút chốc sợi dây đứt, Đức Phật thở dài bỏ đi.
Trên đây là câu chuyện có thật về Đức Phật.
..

🔶Link nguồn: https://chanhkien.org/2021/07/long-tu-bi-cua-duc-phat.html

CHÚC CHO NHÂN THẾ AN BÌNH! (II)           ---  🍃🍃🌼🍃🍃  ---'Gặp xuân cây héo đâm chồi lại Người chẳng hai lần tuổi tráng n...
09/11/2024

CHÚC CHO NHÂN THẾ AN BÌNH! (II)
--- 🍃🍃🌼🍃🍃 ---
'Gặp xuân cây héo đâm chồi lại
Người chẳng hai lần tuổi tráng niên' (*)
Thiên tai dịch bệnh triền miên
Cảm thương thay mối ưu phiền thế nhân:
Buổi mạt thế chen chân kiếm chác
Lợi-tình-danh nháo nhác đua tranh
Hỡi ôi sóng cuốn đầu ghềnh
Một cơn hiểm họa tan thành hư vô!
Kìa người đói dật dờ xóm ngõ
Nọ cách ly đường phố đìu hiu
Đông tây nam bắc tiêu điều
Nẻo ngang lối tắt dập dìu chốt ngăn...
Từ Vũ Hán dịch lan khắp chốn
Gieo khổ đau nguy khốn muôn nơi
Cướp đi bao triệu mạng người
Năm châu bốn biển tơi bời mấy phen!
Kể chi kẻ đã quen nghèo khó
Người giàu sang còn đó nỗi đau
Tiền nhiều mua nổi mạng đâu!
Xuôi tay nhắm mắt như nhau đó mà...
Chớ có bảo chờ già mới khuất
Vừa xuân xanh bệnh ngặt cũng đi
Khi mà đạo đức suy vi
Thiên tai nhân họa thiếu gì éo le...
Nhắn nhân thế quay về bến giác
Nương mình trong Phật Pháp từ bi (**)
Kính Thần sẽ thoát hiểm nguy
'Phật quang phổ chiếu' cũng vì chúng sinh (***)
Chúc thế giới an bình một sớm
Và muôn dân chân tướng tường minh!
Có câu: 'Đại Đạo vô hình' (****)
Dở hay phúc họa nhục vinh bởi mình...
Vô danh cư sỹ
🍃🍃🍃
(*) Cổ ngữ.
(**)✅ Pháp Luân Đại Pháp: Pháp môn tu luyện thượng thừa thuộc Phật gia giảng về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn giúp cho bản thể, tâm tính, uy đức và tầng thứ sinh mệnh đồng thăng hoa... Quý độc giả hữu duyên có thể vui lòng tìm hiểu thêm tại đường link dưới đây:
https://vi.falundafa.org/
(***) "Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh": Câu này nguyên được giảng trong Phật Pháp.
(****) "Đại Đạo vô hình": Câu này nguyên được giảng trong Phật Pháp.

GIỜ LÂM CHUNG CỦA ALEXANDER ĐẠI ĐẾTrong giờ phút lâm chung, Alexander Đại đế triệu tập các cận thần của mình và nói với ...
09/03/2024

GIỜ LÂM CHUNG CỦA ALEXANDER ĐẠI ĐẾ

Trong giờ phút lâm chung, Alexander Đại đế triệu tập các cận thần của mình và nói với họ 3 điều ước cuối cùng của ông:

1. Hãy để các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta.

2. Hãy rải tài sản của ta, bao gồm tất cả tiền, vàng, kim cương, đá quý trên đường đến nghĩa trang.

3. Hãy để đôi bàn tay của ta được thả lỏng và để nó bên ngoài cho tất cả mọi người thấy.

Một trong những vị tướng của ông đã rất bất ngờ trước những yêu cầu bất thường này nên đã yêu cầu Alexander giải thích. Alexander Đại đế đáp:

— Ta muốn các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta để chứng minh rằng, khi đối mặt với cái chết, ngay cả những ngự y giỏi nhất trên thế giới cũng không có sức mạnh cải tử hoàn sinh .

— Ta muốn rải hết tiền vàng trên đường để muốn mọi người biết rằng, sự giàu có về vật chất có được trên Trái Đất này thì sẽ phải ở lại Trái Đất.

—Ta muốn bàn tay ta đung đưa trong gió, để muốn mọi người hiểu rằng, chúng ta đến với thế giới này bằng hai bàn tay trắng thì khi ra đi cũng chỉ bằng hai bàn tay trắng!

St.

✨THANH TỈNH: TÔI CHỈ LÀ...Tôi chỉ là tờ giấyMà uy lực vô songTrước tôi, người run rẩyĐổi giọng, đổi cả lòng..Tôi chỉ là ...
08/09/2024

✨THANH TỈNH: TÔI CHỈ LÀ...

Tôi chỉ là tờ giấy
Mà uy lực vô song
Trước tôi, người run rẩy
Đổi giọng, đổi cả lòng..

Tôi chỉ là tờ giấy
Mà khiến đời long đong
Ngược xuôi hai dòng chảy
Mãi kiếm tìm, chờ trông...
Đời đen, tôi tẩy trắng,
Trắng, tôi nhuộm thành đen
Đường cong tôi bẻ thẳng
Lạ biến thành thân quen.

Tôi là một mảnh giấy
Người cao thượng .. bỗng hèn,
Kẻ hèn thành.. '' thượng đế ''
Dù tâm hồn lấm lem..

Ai cho tôi giá trị,
Ai cho tôi quyền năng,
Ai cho tôi tiếng nói,
Ai vì tôi nhọc nhằn?

Tôi chỉ là mảnh giấy
Thiện, ác cũng là tôi,
Dù chà tôi dưới đất
Thoáng chốc trèo lên ngôi.

Hỏi trên đời mấy kẻ
Thoát được bàn tay tôi ?
Tôi xua Đời lẫn Đạo
Chạy vào trong luân hồi..

Tôi là một tờ giấy
Đời vui, buồn mênh mông
Chỉ ai Luôn Tỉnh Thức..
Hết bị tôi quay mòng!
St

Sự thật con người cần được biết 🍀
08/08/2024

Sự thật con người cần được biết 🍀

Khi tham gia cùng We Are 1 đi tìm cách giải độc vắc-xin cho mọi người, chúng tôi nhận thấy một âm mưu khủng khiếp của thế lực ngầm liên quan đến ánh sáng Mặt Trời. Nó vượt quá sức tưởng tượng của đa số mọi người. Đó là gì? M....

Thế nhân quanh quẩn luân hồiThăng trầm bao kiếp hợp rồi lại tanKịch kia kết thúc hạ mànTẩy trang, rũ áo diễn sang vai nà...
07/23/2024

Thế nhân quanh quẩn luân hồi
Thăng trầm bao kiếp hợp rồi lại tan
Kịch kia kết thúc hạ màn
Tẩy trang, rũ áo diễn sang vai nào?

Đời người sống được là bao?
Sinh lão bệnh tử ai nào thoát đâu.
Công danh, tiền bạc truy cầu.
Trong mê tạo nghiệp biết đâu chốn về?

Bẽ bàng giấc mộng hoàng kê
Hào quang Đại Pháp phá mê cõi người.
Ai ơi đắc Pháp trong đời
Biết chăng tiền kiếp đầu rơi bao lần?

Từ nơi thánh khiết vô ngần
Tư tâm dẫn lối sa chân vũng lầy
Nơi thùng thuốc nhuộm ai hay
Cuốn theo dục vọng tháng ngày vô tri.

Lẽ ra phải bị hủy đi
Nhưng Đại Giác Giả từ bi thương tình
Tạo ra cho các chúng sinh
Cõi mê để họ tự mình bước ra

Thế nhân ngỡ đó là nhà
Quẩn quanh chẳng thể thoát ra trở về.
Biết bao thần, phật nguyện thề
Cùng hạ giáng xuống cõi mê cứu người.

Đợi khi Phật Chủ tới rồi
Trợ Sư Chính Pháp giúp người thoát mê.
Thế Gian đi dễ khó về
Chuyển sinh bao kiếp thì mê bấy lần.

Quên đi thệ ước Thánh Thần:
Chờ truyền Đại Pháp cứu nhân trở về.
Chân trời đã bắc Thiên thê
Tu Chân Thiện Nhẫn trở về mau thôi.

Cố hương xa cách lâu rồi
Theo chân Sư Phụ trọn lời nguyện xưa.

( Tịnh Vân)

Address

Porter Corners, NY

Telephone

+13854206451

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Những câu chuyện nhân văn posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Những câu chuyện nhân văn:

Share